Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Đến Lượt Tôi Nói Lời Tạm Biệt
Chương 2
5.
Sáng sớm, tôi thấy Thẩm Nhất Lễ đang ngồi trong hoa sảnh.
Tôi khẽ lùi lại theo bản năng.
“Khả Yên.”
Người đàn ông cao lớn bước lại gần, giọng khàn khàn:
“Anh chăm sóc mẹ con cô ấy là chuyện bất đắc dĩ, em đừng hiểu lầm.”
“Em không nghĩ gì cả.”
“…Vậy thì tốt.”
“Thiều Hoa thích xem phim, anh đã nhờ người mua được ba vé.”
Nghĩ đến con bé, cộng thêm chuyện sắp rời khỏi quê nhà, tôi ngẫm một lát rồi đồng ý.
Thiều Hoa nghe nói có thần tượng mình yêu thích đóng chính thì vui đến mức không chịu ngủ trưa.
Lần này con bé không kháng cự nữa, cuối cùng Thẩm Nhất Lễ cũng bế được con gái vào lòng, mắt anh ta đỏ hoe vì xúc động.
Anh ta còn nắm chặt lấy tay tôi.
Trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh anh ta nắm tay Tần Dung hôm nào.
Mặt tôi tái mét, suýt chút nữa thì nôn ra.
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Vừa ra khỏi cổng nhà họ Thẩm, Tần Dung đã từ sau đuổi tới.
Sắc mặt cô ta nhợt nhạt, đầy vẻ mệt mỏi:
“Nhất Lễ , Tiểu Cư không biết ăn nhầm gì, đang ói mửa tiêu chảy dữ lắm.”
Ánh mắt Thẩm Nhất Lễ lập tức nghiêm lại, anh ta nhẹ nhàng đặt Thiều Hoa xuống.
Hai tay nắm lấy vai Tần Dung, dịu giọng dỗ dành:
“Đừng hoảng, kể anh nghe xem sao.”
Tần Dung chạm phải ánh nhìn của tôi, lúng túng tránh đi:
“Anh… anh vẫn nên về xem con đi.”
Thẩm Nhất Lễ chẳng ngoảnh lại, lập tức theo cô ta rời đi.
6.
“Mẹ ơi, dì Vương chưa bao giờ được đi xem phim, mình rủ dì ấy đi cùng đi!”
Thiều Hoa không mè nheo cũng chẳng đòi hỏi, chỉ nở nụ cười thật tươi với tôi.
Cái dáng vẻ hiểu chuyện ấy khiến người ta không khỏi xót xa.
Ba mẹ con chúng tôi xem xong phim, nghĩ bụng sau khi rời khỏi đây sẽ không còn cơ hội ăn những món đặc sản của Giang Thành nữa.
Thế là từ đầu nam đến cuối bắc thành phố, đi khắp các con phố ăn đủ mọi món ngon.
Còn mua thêm rất nhiều đặc sản địa phương, định mang sang nước ngoài tặng cho chị họ.
Vừa bước vào nhà, một chén trà bỗng bay thẳng xuống dưới chân, nước sôi văng lên làm bỏng cả đôi giày thêu của tôi.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi chưa hiểu đầu đuôi, nhưng cảm giác như đã quá quen với kiểu mở màn này.
Quả nhiên, Thẩm Nhất Lễ nén giận nói:
“Khả Yên, anh tưởng sau ngần ấy năm, em đã học được cách bao dung và hiểu chuyện hơn rồi.”
Một ngày vui bỗng tan biến, tôi lạnh mặt.
“Có gì thì nói thẳng.”
Thẩm Nhất Lễ xoa xoa thái dương:
“Anh biết việc mẹ con Tần Dung dọn vào ở khiến em khó chịu. Nhưng họ một người không chồng, một đứa trẻ không cha, thật sự rất đáng thương.”
“Chỉ ở tạm một thời gian thôi mà em cũng không nhịn được, còn bỏ vụn đậu phộng vào bát cơm của Thẩm Cư.”
“Cách làm như vậy… thật sự quá thấp hèn.”
Tôi bật cười vì tức.
Thì ra anh ta vẫn như xưa, Tần Dung nói gì, anh ta tin nấy.
Còn lời tôi nói, chẳng đáng một xu.
“Tôi rảnh lắm chắc? Rảnh đến mức đi chuẩn bị cơm cho Thẩm Cư à?”
Thẩm Nhất Lễ thoáng sững người:
“Nhưng Tần Dung nói bát cháo đó được đưa từ viện của em.”
Tôi thản nhiên:
“Anh muốn nghĩ sao cũng được.”
Thẩm Nhất Lễ lập tức túm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại trước mặt.
“Em ghen à? Vì anh chăm sóc mẹ con cô ấy?”
“Giữa anh với cô ấy không có gì đâu. Anh luôn coi cô ấy như em gái.”
Tôi thật sự không hiểu anh ta giải thích những lời này với tôi để làm gì. Chỉ thấy… phiền phức.
“Ồ.”
“Anh cứ việc chăm sóc đi. Tôi không ý kiến, càng chẳng ghen tuông.”
Nhưng anh ta chẳng những không vui, ngược lại còn nổi cáu hơn, cười khổ:
“Đừng làm loạn nữa, được không?”
“Em không sợ anh lại bỏ đi lần nữa sao?”
Tôi chợt nhớ lại bảy năm qua mình đã phải sống thế nào, trong lòng chỉ còn một mảnh lạnh giá.
Chủ nợ chặn cửa đòi nợ, có người đốt nhà; không đàn ông chống lưng nên bị người ta ức hiếp, Thiều Hoa bị mắng là đứa không cha… Bao nhiêu khổ nhục, tôi đều cắn răng chịu đựng.
Khi tôi cần anh ta nhất, thì anh ta lại ở nước ngoài, ân cần bên người phụ nữ khác.
Còn bây giờ, tôi đã có đủ bản lĩnh, đủ năng lực để tự đứng vững.
Anh ta có rời đi hay không… còn liên quan gì đến tôi nữa?
Tôi dứt khoát gỡ tay anh ta ra, từng chữ từng câu:
“Tôi đã nói rồi, muốn nghĩ thế nào thì tuỳ anh.”
Sau đó tôi dùng nước nóng chà thật mạnh lên chỗ tay vừa bị anh ta nắm, kỳ đến khi làn da đỏ ửng mới chịu dừng.
7.
Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày lên tàu, tôi và Thiều Hoa đều thấp thỏm xen lẫn phấn khởi.
Tâm trạng cũng nhẹ nhõm, tươi sáng hẳn lên.
Tôi đang kiểm tra lại hành lý thì dì Vương hớt hải chạy vào:
“Phu nhân ơi không xong rồi! Tiểu thư đang đánh nhau với cậu Thẩm Cư!”
Ở gian chính, Thiều Hoa đang đè thằng bé đó ra mà đánh tới tấp.
“Đồ khốn kiếp! Dám đập vỡ vòng tay của tôi?!”
Tôi nhặt lên những mảnh vụn vỡ nát trên nền đất – chiếc vòng ngọc phỉ thúy này là món quà duy nhất mẹ tôi để lại cho Thiều Hoa trước khi mất.
Ngay cả lúc khó khăn nhất tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc mang nó đi cầm cố.
Không ngờ lại bị Thẩm Cư làm vỡ tan tành.
“Thẩm Thiều Hoa! Dừng tay lại cho mẹ!”
Thẩm Nhất Lễ và Tần Dung trong bộ dạng xộc xệch lao vào, sắc mặt Thẩm Nhất Lễ đen như mực, ra lệnh cho người làm kéo Thiều Hoa ra.
“Con là con gái, đánh đấm thô lỗ như vậy, sau này ai dám lấy? Ai dạy con làm dâu, làm vợ kiểu đó?”
Tôi bước lên che chắn cho Thiều Hoa, ánh mắt lạnh băng:
“Thẩm Cư thì tốt đẹp lắm chắc? Anh dạy giỏi quá đấy, dạy ra một đứa chỉ biết cướp đồ người khác!”
“Thiều Hoa, con không sai! Lần sau gặp đứa nào tay nhanh hơn não như vậy, cứ đánh mạnh hơn nữa!”
Đôi mắt Thiều Hoa sáng rực, gật đầu thật lực.
Tần Dung bỗng sụt sịt:
“Chỉ là cái vòng thôi mà, có đến mức phải đánh người không?”
Tôi gật đầu:
“Đúng, chỉ là cái vòng thôi – vậy thì cô bồi thường một cái giống y như thế đi.”
“Không thì đưa tiền cũng được – một ngàn lượng bạc trắng. Hàng nước chuẩn loại một, tôi không tính đắt cho cô đâu.”
Thẩm Nhất Lễ chen vào:
“Khả Yên, đừng làm quá lên như vậy.”
“Tần Dung đáng thương, chồng mất sớm, em nhường nhịn cô ấy một chút không được sao?”
“Mau xin lỗi đi.”
Tim tôi như bị bóp nghẹt – bất kể khi nào, Thẩm Nhất Lễ cũng luôn đứng về phía mẹ con họ.
Không cần phân biệt đúng sai, anh ta chỉ biết bênh vực vô điều kiện.
Anh ta nói Tần Dung đáng thương, nên anh ta ở cạnh để chăm sóc.
Thế còn tôi? Còn Thiều Hoa?
Tôi có chồng, con tôi có cha – mà chẳng khác nào không.
Tôi kìm nước mắt, giọng run rẩy:
“Cô ta có chồng trên danh nghĩa thì chết rồi, nhưng anh chẳng phải đang là chồng thực tế của cô ta sao?”
Tôi chỉ vào cạp quần Thẩm Nhất Lễ vẫn chưa cài ngay ngắn, cùng vết đỏ còn chưa tan trên cổ anh ta.
Anh ta chột dạ quay mặt đi.
“Chỉ là hiểu lầm thôi…”
“Hiểu lầm hay không, giờ chẳng còn quan trọng nữa.”
“Thẩm tiên sinh, ban nãy ông gọi nhầm tên tôi rồi.”
Thiều Hoa lớn tiếng:
“Tên tôi là Lý Thiều Hoa, họ Lý của Lý Khả Yên!”
Thẩm Nhất Lễ toàn thân chấn động mạnh – con mang họ mẹ, đồng nghĩa với việc đã ly hôn hoặc đơn phương cắt đứt quan hệ.
Anh ta lắp bắp:
“Khả Yên, em còn định làm ầm lên đến bao giờ nữa?”
“Cố ý bắt con mang họ em, chẳng phải là để trả thù anh sao?”
Tôi còn chưa kịp đáp lại.
Từ phía Bắc thành phố đột nhiên vang lên vài tiếng nổ dữ dội.
8.
Một viên ngói cũ rơi thẳng xuống, tôi lập tức lao lên che chắn cho Thiều Hoa.
Lại là Thẩm Nhất Lễ bước tới thay tôi hứng trọn cú đập ấy.
Máu tuôn xối xả.
Người hầu chạy tới báo: quân phiệt phía Bắc đã đánh vào thành rồi.
Khắp nơi trong thành hỗn loạn như nồi lẩu thập cẩm.
“Cảng phía Nam có chuyến tàu biển! Ban đầu định mai mới khởi hành, nhưng vì chiến sự nên sẽ rời bến ngay hôm nay!”
Tin như sét đánh giữa trời quang, đầu tôi ong ong như bị đập vỡ.
Cả người lạnh toát, mồ hôi túa ra khắp lưng.
Tôi túm chặt tay người hầu, giọng run rẩy:
“Là chuyến tàu đi nước ngoài phải không?”
Người hầu gật đầu.
Mặt mọi người đều biến sắc.
Tần Dung ôm lấy Thẩm Nhất Lễ:
“Chúng ta đi nước ngoài đi! Ở đây quá nguy hiểm!”
Thẩm Nhất Lễ bước đến, nắm lấy tay tôi:
“Khả Yên, đi với chúng ta. Lần này anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em nữa.”
Tiếng pháo vang vọng khiến tim tôi cũng run lên từng nhịp.
Người hầu ngập ngừng:
“Nhưng… thưa ông, xe chỉ chở được bốn người.”
Bốn người.
Trừ tài xế thì chỉ còn ba chỗ.
Anh ta vừa định mở miệng.
Tần Dung đã kéo tay áo anh ta, giọng tha thiết:
“Nhất Lễ , đừng bỏ rơi mẹ con em… Anh quên lời hứa năm xưa rồi sao?”
Thẩm Nhất Lễ do dự vài giây.
Rồi quay sang tôi nói:
“Khả Yên, em và Thiều Hoa chờ ở đây. Anh đưa Tần Dung và Thẩm Cư đến bến trước, rồi sẽ quay lại đón hai mẹ con.”
Tim tôi lại trở về nhịp đập bình lặng.
Tôi ôm con gái đứng trong sân, nhìn chiếc xe duy nhất của phủ họ Thẩm lao đi, khuất bóng ở góc phố.
Tôi khẽ cười – là kiểu cười không còn buồn, không còn giận, chỉ còn lại sự mỉa mai.
Tôi biết anh ta sẽ không quay lại nữa.
Quả nhiên, dù là khi nào, Thẩm Nhất Lễ cũng luôn chọn Tần Dung và con cô ta.
Còn người bị bỏ lại, mãi mãi là mẹ con tôi.
Thiều Hoa ngẩng đầu:
“Mẹ ơi, chúng ta cũng nhanh đến bến tàu đi!”
“Ừ.”
May là tôi chưa từng đặt hy vọng vào mấy lời hứa hão huyền của Thẩm Nhất Lễ.
Tuyến đường từ nhà họ Thẩm đến cảng, tôi đã đi qua không biết bao nhiêu lần.
Tôi biết nên rẽ vào ngõ nào, đi lối tắt nào là nhanh nhất.
Cảng mấy năm trước đã bị người Pháp mua lại, giờ thuộc khu nhượng địa của Pháp.
Chiến sự chưa lan tới đây.
Bên ngoài cổng khu Pháp, dân chúng chen lấn từng lớp, ai cũng muốn vào trong tránh nạn.
Nhưng đám lính da trắng cầm súng đứng gác, ai dám bước quá giới hạn là bị bắn hạ ngay tại chỗ.
Chỉ có người ngoại quốc hoặc ai có vé tàu mới được vào.
Tôi dẫn Thiều Hoa chen chúc giữa dòng người đông nghịt.
Tên lính đứng đầu nhìn thấy vé trong tay tôi thì gật đầu ra hiệu cho đi.
Lên được tàu rồi tôi mới thở phào, tiện tay lau đi lớp mồ hôi lạnh đầm đìa – khi nãy bị chen lấn, giày của tôi cũng tuột luôn.
Tiếng còi tàu vang lên.
Là tín hiệu sắp rời bến.
Tiếng la hét, xô đẩy ở cảng mỗi lúc một hỗn loạn. Ai cũng muốn vượt qua lính gác để lên tàu.
Thiều Hoa chỉ xuống dưới, hét to:
“Mẹ! Nhìn kìa! Là thằng nhóc mập ú kia!”
Tôi cúi đầu nhìn – trong dòng người phía xa, Thẩm Nhất Lễ vừa mới xuống xe.
Họ đi đường lớn, nên bị kẹt xe suốt dọc đường, giờ mới tới nơi.
Chiếc xe vứt bừa giữa đường.
Quả nhiên, anh ta chưa bao giờ định quay về đón mẹ con tôi.
Trong biển người hỗn loạn, Thẩm Nhất Lễ chật vật che chắn cho Tần Dung và Thẩm Cư, vẫn không quên giữ chặt tay họ.
“Cho chúng tôi qua! Tôi quen ông Bonn!”
Thẩm Nhất Lễ gào lên bằng tiếng Pháp.
Xa xa nơi chân trời, ánh lửa bùng lên đỏ rực, như máu nhuộm nửa bầu trời.
Bọn lính da trắng chẳng buồn để ý đến lời anh ta, cũng không cho họ qua.
Thẩm Nhất Lễ chửi thề một câu, ngẩng đầu nhìn về phía con tàu – đúng lúc bắt gặp tôi đang đứng trên boong.
Anh ta sững người, môi run lên như muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra nổi.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau xuyên qua biển người.
Một số lời, không cần nói – chỉ cần nhìn là đủ hiểu.
Bên cạnh anh ta, Tần Dung tóc tai rối bù, túm áo anh ta vừa khóc vừa gào:
“Tại sao cô ta lại ở trên tàu? Có phải… anh mua vé cho họ không?!”
Thẩm Nhất Lễ sững sờ, chau mày, lẩm bẩm:
“Không… Anh không biết cô ấy lên tàu bằng cách nào…”
Tiếng còi tàu vang lên lần ba, thân tàu bắt đầu rời cảng.
Tôi khẽ nói “Tạm biệt” – không thành tiếng.
Dưới kia, Thẩm Nhất Lễ đang cố gắng xông qua hàng rào, miệng vẫn gào gì đó – nhưng tôi chẳng còn nghe rõ.
Tạm biệt nhé.
Tôi càng lúc càng rời xa quá khứ.
Mà tôi cũng không ngoái đầu nhìn lại.
Vì quá khứ của tôi – chẳng còn gì để lưu luyến.
Những điều tốt đẹp, đều đang chờ ở hành trình phía trước.