Đến Lượt Tôi Nói Lời Tạm Biệt
Chương 1
1.
Thấy ba người đứng chễm chệ trước cổng, tôi khựng lại mất một nhịp.
Phải mất vài giây tôi mới nhận ra họ là ai.
Tần Dung khoác áo lông chồn mềm mượt, tóc búi cao kiêu hãnh, từ trên cao liếc xuống tôi, khóe môi cong một nụ cười nhạt.
“Khả Yên, trông chị gầy rộc đi rồi đấy.”
Tôi cúi nhìn chiếc váy đã bạc màu vì giặt đến sờn chỉ, bật cười trong yên lặng.
Phải thôi.
Làm sao cô ta – người được Thẩm Nhất Lễ nâng niu như báu vật – có thể hiểu nổi tôi đã phải chống chọi thế nào để giữ căn nhà này qua thời loạn lạc.
Bảy năm trước, khi tôi mang thai, anh ta bỏ mặc tôi một mình, ngày nào cũng chạy sang nhà góa phụ Tần Dung.
Anh ta nói đó là di ngôn của thầy, là trách nhiệm không thể trái lời.
“Anh thiếu nợ cô ấy. Em không thể nhường nhịn một chút sao?”
Vì cô ta sức khỏe yếu, anh ta thẳng tay lấy đi củ nhân sâm trăm năm trong của hồi môn của tôi, chẳng chút do dự.
Chúng tôi tranh cãi dữ dội. Trong lúc giằng co, anh ta đẩy tôi – khi ấy đã cận ngày sinh – ngã chúi xuống đất.
M/áu tràn ra, đỏ sẫm cả nền gạch.
Tôi hoảng loạn cầu xin anh ta đi gọi đại phu.
Nhưng ánh mắt anh ta lạnh đến mức còn hơn cả gió thu.
“Dung nhi còn đang chờ anh cứu mạng.”
Dứt lời, anh ta quay lưng bỏ đi.
Và cùng biến mất với anh ta chính là Tần Dung.
Người trong phủ xì xào nói họ đã trốn đi cùng nhau.
Còn tôi – chỉ còn lại một khoản nợ lớn đè nặng đến nghẹt thở.
Khắp thành rộ lên chuyện phong lưu của Thẩm Nhất Lễ, không quên chế giễu tôi – người đàn bà vô dụng, giữ không nổi trái tim chồng.
Tôi không dám bước chân ra khỏi cửa.
Mùa thu năm ấy, giữa tuyệt vọng mênh mang, tôi sinh con gái – đặt tên là Thiều Hoa.
Và chính giây phút đó, tôi tìm thấy trong mình một nguồn dũng khí chưa từng có.
Tôi gạt bỏ kiêu hãnh, cũng vứt luôn tự trọng, ngày đêm bươn chải chỉ để cái nhà này không sập xuống.
Thẩm Nhất Lễ nhìn tôi, đáy mắt thoáng hiện sự áy náy.
“Khả Yên, mấy năm qua… em khổ rồi.”
Tôi cúi đầu, giữ im lặng.
Không trách móc, không tủi thân, cũng chẳng vui mừng khi gặp lại.
Chỉ là… giờ tôi đã không còn gì muốn nói nữa.
2.
“Mẹ ơi, họ là ai vậy?” Thiều Hoa khẽ kéo vạt áo tôi, thì thầm hỏi.
Thẩm Nhất Lễ đỏ hoe mắt, bàn tay hơi run, chìa về phía con bé:
“Con gái… lại đây với cha nào.”
Chữ “cha” đối với Thiều Hoa xa lạ đến nỗi nghe như một từ ngoại quốc.
Con bé lập tức tránh sang một bên, rồi phóng thẳng vào lòng tôi.
Anh ta khựng lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ bối rối.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên nặng nề, gượng gạo.
Tôi cong môi, giọng nhẹ như gió:
“Bảy năm trời chẳng một lời hồi âm, tôi còn tưởng anh m/ấ/t xác ở phương nào rồi.”
Tôi thật sự không hiểu vì sao anh ta bỗng dưng quay về vào lúc này.
Anh ta nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Dù sau đó đã cố đưa ra đủ lý do, Thiều Hoa vẫn lạnh lùng xoay mặt đi, từng chữ dằn như đá rơi:
“Bỏ mặc mẹ con tôi ở Giang Thành, rồi theo người đàn bà khác sinh con đẻ cái, tôi không có loại cha như vậy.”
Con bé trưởng thành trong những ngày tháng thiếu thốn và xoay xở, sớm đã chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa.
Trong cảnh đời rối ren này, tôi không thể nuôi nó thành một đóa hoa yếu ớt trong nhà kính.
Vì tôi biết rõ, đàn bà mà quá hiền lành, quá mềm lòng… thì sớm muộn gì cũng bị cuộc đời xé nát.
Lời Thiều Hoa nói ra như một mũi kim đâm thẳng vào lớp vỏ bình thản mà Thẩm Nhất Lễ đang gắng giữ.
Tôi thấy bờ vai anh ta khẽ run.
Sắc mặt anh ta tái đi, giọng hạ xuống, hỏi tôi:
“Khả Yên… em dạy con kiểu gì vậy?”
Nhưng khi thấy nét mặt tôi dửng dưng, không gợn chút cảm xúc, anh ta chợt lúng túng, đành đổi giọng:
“Thôi… lần này anh trở về là sẽ không đi nữa. Sau này để anh dạy dỗ Thiều Hoa.”
3.
Toàn bộ đồ đạc của tôi và Thiều Hoa đã được gửi đi gần hết ra nước ngoài.
Gian chính trong nhà cũng đã thu xếp sạch sẽ.
Thẩm Nhất Lễ có vẻ bất ngờ khi thấy tôi “biết điều” đến mức này.
“Anh còn tưởng em sẽ làm ầm lên, để anh khó xử chứ.”
Anh ta bật cười nhạt. “Giỏi đấy, Khả Yên.”
Nói dứt câu, anh ta bất ngờ vòng tay khoác lên vai tôi, hơi thở nóng rực phả sát sau gáy:
“Tối nay, anh ngủ lại với em.”
Tự nhiên tôi thấy b/ u/ồ/n n/ ô/n dâng lên tận cổ.
Tôi nghiêng người tránh khỏi:
“Thôi, Thiều Hoa quen có mẹ nằm cạnh rồi.”
Mắt anh ta đỏ lên, giọng khàn:
“Bảy năm trước, Dung nhi bệnh nặng lại đang m/a/ng th/ai… anh đành phải đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị. Khi đó anh thật sự không còn lựa chọn nào khác.”
Tôi không đáp.
Tâm trí không hề dừng ở lời biện minh đó, mà chỉ nhớ đến bánh quế hoa ở phố Đông khá ngon – mai phải mua thêm cho Thiều Hoa.
Bầu không khí trở nên gượng gạo. Tôi chỉ mong được lẩn nhanh vào phòng.
Anh ta còn định mở lời, nhưng may thay đúng lúc người hầu của Tần Dung đến gọi.
Tôi âm thầm thở phào.
Ở gần anh ta… ngột ngạt đến nghẹt thở.
Cũng may, Tần Dung vẫn như trước – luôn giỏi tạo lý do để lôi anh ta về phía mình.
Sau đó, cô ta đưa tôi một bộ sách ngoại văn mới tinh:
“Chúng tôi đang tính mở một ngôi trường kiểu Tây. Nếu chị chưa biết đọc thì cũng đừng lo, tôi có thể dạy cho.”
Dứt lời, cô ta quay sang lặp vài câu ngoại ngữ lơ lớ với đứa con trai tên Thẩm Khu, ánh mắt đầy kiêu ngạo như thể đang phô bày sự văn minh vượt trội.
Chỉ có điều… họ hoàn toàn không hay biết rằng – để chuẩn bị cho chuyến vượt biển, tôi và con gái đã học tiếng với người Tây suốt gần ba năm.
Phát âm chuẩn chỉ, giao tiếp trơn tru.
Tôi khẽ vỗ nhẹ tay Thiều Hoa – con bé đang cố nhịn cười – ra hiệu đừng để lộ.
Vì xét theo luật, tôi vẫn là vợ hợp pháp của Thẩm Nhất Lễ.
Trong xã hội trọng nam khinh nữ này, chỉ cần anh ta biết tôi muốn đưa con rời khỏi nơi này, chắc chắn sẽ có hàng trăm cách để ngăn cản.
Tới lúc đó, bao năm nỗ lực của tôi sẽ hóa thành bọt nước.
Tôi cúi đầu, vờ chăm chú vào chiếc khăn thêu trên tay:
“Tôi học không nổi.”
Thẩm Nhất Lễ chen vào:
“Khả Yên quanh năm ở trong nhà, ít tiếp xúc, cô đừng ép quá.”
Nghe vậy, Tần Dung mới hài lòng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
4.
Chi/ến tr/a/nh lan sâu lên phía Bắc, các thế lực va chạm, đ.á.n.h g.i.ế.t lẫn nhau khiến khắp nơi hỗn loạn không yên.
Giá cả thì leo thang từng ngày.
Tôi dặn Vương mụ mở kho gạo trong cửa hàng chia cho người nghèo – họ đâu thể chờ đến lúc giá cả hạ xuống mới được ăn no.
Kế hoạch mở trường kiểu Tây của Thẩm Nhất Lễ đành tạm thời cất lại.
Tối nào anh ta cũng ghé viện nhỏ tìm tôi, ngồi lì trong phòng khách, uống hết ấm trà này đến ấm trà khác.
Tôi ngồi đối diện, giả vờ bận rộn với khung thêu, ngón tay lướt nhẹ trên sợi chỉ, đầu cúi thấp.
Dưới bàn, tôi đã đếm gạch lát sàn không biết đến lần thứ mấy: mười tám… mười chín…
“Khả Yên, hình như… em đang cố tránh anh.”
Tôi không ngẩng đầu lên: “À… em đâu có.”
Hai mươi, hai mốt, hai hai…
Anh ta bất ngờ vươn tay nắm lấy tay tôi, định kéo tôi vào lòng.
Tôi lập tức ghì chân xuống sàn, người nghiêng ra sau theo phản xạ tự vệ.
Ngoài trời, sấm sét nổ vang, mưa gió quật mạnh vào cánh cửa gỗ.
Thiều Hoa khóc thét, lao vào ôm lấy tôi:
“Mẹ ơi… con sợ bị sét đánh!”
Bầu không khí căng thẳng trong phòng theo đó mà tan rã.
Thẩm Nhất Lễ đưa tay về phía con bé, giọng nhẹ lại:
“Thiều Hoa, mẹ con đang mệt rồi. Để cha bế con nhé?”
Con bé do dự, đôi mắt tròn xoe long lanh nước, nhìn tôi dò hỏi.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Tần Dung đã hốt hoảng chạy vào, mặt đầy lo lắng:
“Con cứ nhất quyết đòi tìm anh… Nó sợ tiếng sấm lắm…”
Thẩm Nhất Lễ không nhúc nhích.
Anh ta nhìn tôi và Thiều Hoa, như đang xin phép bằng ánh mắt.
Thiều Hoa gạt tay anh ta ra, quay đầu chui vào lòng tôi, rơi nước mắt trong im lặng.
Tôi khẽ nói:
“Anh đi đi.”
Thẩm Nhất Lễ như trút được gánh nặng, theo Tần Dung rời khỏi trong màn mưa.
Gió lạnh thấu xương, tôi ôm chặt con gái đang run rẩy trong lòng.
Giọng Thiều Hoa nghèn nghẹn:
“Tại sao ông ta vừa muốn làm cha con, lại vừa muốn làm cha của Thẩm Cư?”
Tôi khẽ vỗ lưng con, không biết phải giải thích thế nào về sự tham lam của đàn ông.