Cạm Bẫy Hoàn Mỹ

Chương 3



10

Đêm Thất Tịch, Đàm Tư Vực đưa tôi đi ăn tối dưới ánh nến lãng mạn.

Ăn xong, anh đưa cho tôi một chiếc hộp tinh xảo.

Mở ra, là một sợi dây chuyền ngọc trai tuyệt đẹp.

“Thích không?” Anh cười hỏi.

“Thích.” Tôi gật đầu. “Giúp em đeo lên nhé.”

“Anh biết ngay mà, da em trắng, đeo vào nhất định đẹp.”

Anh nghiêng đầu, ngắm tôi chăm chú.

Vì thói quen sinh hoạt, chúng tôi không đi đâu nữa.

Anh đưa tôi về nhà.

Tắm rửa xong, lên giường nằm, tôi nhận được tin nhắn WeChat của Vu Đoá Đoá.

Cô ta gửi một tấm ảnh.

Trong ảnh là một sợi dây chuyền ngọc trai.

Y hệt sợi tôi nhận được tối nay.

“Thầy Đàm vừa tặng em quà Thất Tịch nè, đẹp không?”

“Tuần trước em vô tình nói với thầy là thích sợi dây chuyền này lắm, chỉ là hơi đắt nên không nỡ mua.”

“Không ngờ thầy nhớ thật, hôm nay liền cho em bất ngờ.”

“Chị ơi, thầy tặng chị quà gì vậy?”

Tôi tắt điện thoại.

Trong đêm tối, căn phòng yên tĩnh đến nghẹt thở.

Đàn ông thay lòng, như nước vỡ đê, không thể cản nổi.

Số cuộc gọi mỗi ngày của Đàm Tư Vực dành cho tôi bắt đầu giảm.

Từ vài chục cuộc, thành hơn chục, rồi vài cuộc.

Thời gian và sức lực của một người là có hạn.

Khi anh dành cho người khác, đương nhiên dành cho tôi ít đi.

Thậm chí, món anh nấu cũng bắt đầu thay đổi khẩu vị.

Nhìn dĩa cá muối chua đầy ớt trước mặt, tôi cau mày: “Sao cay thế này?”

Tôi luôn thích thanh đạm, không ăn cay.

Đàm Tư Vực xin lỗi: “Xin lỗi, anh cho nhầm.”

Nhưng tôi biết, anh đang quen phục vụ khẩu vị của người khác.

Vu Đoá Đoá hay đăng ảnh đồ ăn, cô ta nghiện cay.

Hôm qua, cô ta còn đăng: “Cảm ơn anh đã chiều em, cùng em ăn lẩu siêu cay dù anh không thích.”

Góc ảnh còn lộ ra nửa cánh tay. Chiếc đồng hồ nơi cổ tay đủ để tôi nhận ra đó là ai.

11

“Hu hu hu, em thảm quá, ai tới nhặt đứa thất nghiệp này về đi!”

Vu Đoá Đoá đăng lên trang cá nhân rằng cô ta mất việc.

Một tuần sau, cô ta lại có việc mới - trở thành trợ lý của Đàm Tư Vực.

Hôm đó, công ty tôi đột ngột mất điện, được nghỉ sớm.

Tôi muốn đến trường anh, đón anh tan làm, cho anh một bất ngờ.

Đứng ngoài cửa phòng làm việc của anh, tôi thấy Vu Đoá Đoá bên trong.

Cô ta đang ngồi trước bàn làm việc của Đàm Tư Vực, mắt dán vào máy tính.

Còn anh đứng phía sau, khom lưng, tay chỉ vào màn hình nói gì đó.

Vu Đoá Đoá buông chuột, giọng tủi thân: “Thầy Đàm, em có phải ngu lắm không? Ngay cả bảng cơ bản cũng không làm được.”

Đàm Tư Vực bật cười: “Không sao, cứ từ từ.”

Anh ngoảnh đầu lại thấy tôi.

Nụ cười của anh đông cứng.

Một lát sau, anh lấy lại bình tĩnh rồi bước nhanh về phía tôi.

“Thanh Khê, sao em tới đây?”

Tôi lùi lại, né khỏi tay anh.

“Cô ta làm gì ở đây?”

Đàm Tư Vực ngập ngừng: “Cô ấy là…”

“Chị ơi, em mất việc. Là em nhờ thầy Đàm giúp em xin việc. Thầy chỉ là quá tốt thôi, chị đừng trách thầy, muốn trách thì trách em.” Vu Đoá Đoá yếu ớt lên tiếng.

“Vậy công việc của cô ta là gì?” Tôi chỉ nhìn Đàm Tư Vực.

Đàm Tư Vực: “Trợ lý của anh.”

“Không phải anh nói trợ lý của anh phải tốt nghiệp đại học sao? Cô ta học vấn thế nào? Hai người có quan hệ gì mà anh phá lệ tuyển cô ta?”

Tôi hỏi dồn, giọng mỗi lúc một lớn.

Chắc trông tôi bây giờ rất dữ.

Đàm Tư Vực chưa từng thấy tôi thế này.

Trong mắt anh, tôi luôn dịu dàng, yên tĩnh.

“Thanh Khê, đừng như vậy. Anh có thể giải thích.” Anh nhíu mày.

Phía sau anh, Vu Đoá Đoá nhìn tôi đầy đắc ý và khiêu khích.

“Tôi không cần anh giải thích!” Tôi hét lên, quay người bỏ chạy.

12

Tan làm, Đàm Tư Vực đến tìm tôi, tôi không mở cửa.

“Thanh Khê, anh với Đoá Đoá không như em nghĩ. Anh chỉ thương cô ta, nên cho cô ta một công việc. Nếu em không thích, anh để cô ta nghỉ.” Anh nói từ ngoài cửa.

Bên trong, tôi dựa lưng vào cửa, nghe rõ từng chữ.

“Cút đi! Tôi không cần anh giải thích! Anh thay lòng rồi!” Tôi gào lên, đập cửa ầm ầm.

Có vẻ anh bị tôi dọa.

“Thanh Khê, em bình tĩnh chút được không? Em trước giờ đâu thế này? Em luôn dịu dàng, biết điều mà? Sự bình tĩnh của em đâu rồi?”

Tôi bật cười lạnh: “Bạn trai phản bội, tôi còn phải bình tĩnh sao? Còn phải dịu dàng với ai nữa?”

“Em như vậy thì chúng ta không thể nói chuyện được. Thanh Khê, chờ em hết kích động, chúng ta nói chuyện lại. Em nghỉ ngơi đi, anh về trước.”

Anh nói xong liền rời đi.

Nguyên một tuần, anh không tìm tôi.

Người tìm tôi trước lại là Vu Đoá Đoá.

Tối hôm đó, cô ta gửi cho tôi một tấm ảnh.

Cô ta và Đàm Tư Vực đang nằm cạnh nhau trên giường.

Vai cả hai lộ ra ngoài chăn, trần trụi.

Đàm Tư Vực nhắm mắt, khóe môi cong, dù ngủ nhưng vẫn hiện rõ tâm trạng tốt.

Rõ ràng… họ vừa làm chuyện đó.

Họ đang ở trong nhà anh.

Chiếc chăn phủ hoa xanh nhạt kia là do tôi mua.

“Chị ơi, hình như em thắng rồi đó!”

“Mới hai tháng mà em đã lên giường với thầy Đàm rồi. Chị tính sao đây?”

“Em vốn chỉ muốn chơi cược vui thôi. Thắng rồi định rút. Nhưng giờ em thấy thầy Đàm khá tốt, em không muốn trả lại cho chị nữa.”

“Chị tự rút lui đi, giữ chút thể diện cho mình.”

Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm. Tôi bật dậy, mặc đồ, bắt xe đến nhà Đàm Tư Vực.

13

Tôi biết mã cửa nhà anh nên mở thẳng vào.

Tôi đá tung cửa phòng ngủ, lao đến kéo phăng chăn trên giường.

Hai người trên giường giật mình bật dậy.

Vu Đoá Đoá hét lên: “Aaaa!”

Đàm Tư Vực nhặt chăn che cả hai lại, ôm chặt lấy cô ta.

“Đừng sợ.” Anh vỗ về.

Một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Thanh Khê, em điên rồi à?”

“Anh ngủ với người khác rồi, sao tôi không điên được?” Giọng tôi nghẹn lại.

“Đàm Tư Vực, sao anh có thể làm vậy với tôi? Anh nói sẽ cưới tôi. Anh nói sẽ không rời bỏ tôi mà?”

Tôi vừa khóc vừa ném đồ trong phòng.

Thứ gì trong tầm tay tôi đều vung xuống đất.

Đèn bàn, quạt nhỏ, giá treo áo, sách vở, giày dép… tiếng loảng xoảng vang dội.

“Lâm Thanh Khê, đủ rồi!”

Đàm Tư Vực kéo áo lên mặc, đứng dậy quát tôi: “Anh chưa bao giờ biết em có bộ dạng này! Đây mới là bản chất em đúng không? Trước đây dịu dàng đều là giả phải không?”

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sự chán ghét trong mắt anh.

Cũng đúng, anh luôn thích con gái ngoan hiền.

Bộ dạng tôi bây giờ đúng là thứ anh ghét nhất.

“Rõ ràng anh phản bội trước! Anh lấy tư cách gì trách tôi? Người sai là anh!” Tôi gào khóc.

“Đúng, anh phản bội, anh thay lòng, thì sao? Chúng ta chưa cưới. Tình cảm là hai bên đồng ý. Giờ anh không thích em nữa, anh thích Đoá Đoá. Anh chia tay em để đến với cô ấy, anh có quyền. Ai cấm anh?”

Anh nói với vẻ chán nản, như chỉ muốn kết thúc.

Từ ánh mắt anh, tôi chỉ thấy sự ghê tởm trần trụi.

“Nhìn bộ dạng điên cuồng của em, anh thấy buồn nôn.”

Đàm Tư Vực nói câu độc nhất: “Ra khỏi nhà anh ngay, không thì anh báo công an.”

Ánh mắt sắc lạnh của anh khiến tôi sợ.

Tôi đứng bật dậy, loạng choạng chạy ra ngoài.

14

Nửa tháng sau, Vu Đoá Đoá hẹn tôi gặp mặt.

Ngồi trong quán cà phê, tôi nhìn cô gái đối diện: “Tìm tôi làm gì?”

Cô ta khuấy ly cà phê trước mặt, ánh mắt vô tội, nhưng lời nói lại độc địa: “Tìm người chia sẻ niềm vui chiến thắng chứ sao.”

“Cô giật bạn trai của tôi, rồi còn muốn chia sẻ niềm vui với tôi?” Tôi cười lạnh.

“Chị biết không, thứ em thích nhất chính là…”

Vu Đoá Đoá còn chưa nói xong, điện thoại cô ta đã reo lên.

Cô ta bắt máy, lập tức đổi thành giọng ngoan ngoãn, mềm mại: “Vâng, em biết rồi… em sẽ ngoan mà… không uống nước lạnh đâu, anh yên tâm nha.”

Cúp máy, cô ta quay sang nhìn tôi: “Em chưa từng thấy người đàn ông nào dịu dàng như thầy Đàm. Hôm nay em đến kỳ, thầy còn nấu trà gừng đường đỏ cho em. Mỗi ngày đều gọi dặn em không được uống đồ lạnh.”

Nói xong, cô ta còn làm bộ ngại ngùng: “Xin lỗi chị nhé, người đàn ông ưu tú như vậy sau này là của em rồi.”

“Cô hẹn tôi rốt cuộc muốn gì?”

“Em nói rồi mà, chia sẻ niềm vui.”

Vu Đoá Đoá cong môi, giọng vui vẻ: “Chị biết không, khoảnh khắc em thích nhất không phải lúc giật được bạn trai người ta. Mà là lúc nhìn thấy người phụ nữ kia khóc lóc, đau khổ, dằn vặt. Nhìn gương mặt tuyệt vọng đó… em thấy mình có thành tựu vô cùng.”

“Phá hoại một cặp đang yêu nhau, khiến người đàn ông mê mình, bỏ người yêu cũ, thậm chí vì em mà mắng chửi cô ta… Cái quá trình đó, thú vị biết bao. Như vậy chẳng phải chứng minh tất cả phụ nữ đều không bằng em sao? Em mới là người hấp dẫn nhất.”

“Cặp nào yêu càng sâu, càng thân mật, em phá càng vui.”

Tôi nhìn cô ta: “Cô bị bệnh à?”

Cô ta nhún vai, cười tít mắt: “Đúng vậy.”

“Khoan… lúc nãy cô nói ‘mỗi lần’? Nghĩa là… cô từng làm chuyện này nhiều lần rồi?”

“Đương nhiên.”

Vu Đoá Đoá chớp mắt suy nghĩ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...