Cạm Bẫy Hoàn Mỹ

Chương 4



“Lần đầu chắc là cấp hai. Trong lớp có một đôi học giỏi yêu nhau, cả lớp đều khen đẹp đôi. Em không phục, nên nhất định phải phá.”

“Em tiếp cận cậu con trai, tỏ tình với cậu ta. Ban đầu cậu ấy từ chối kịch liệt, nhưng sau đó… vẫn bị em cưa đổ. Thấy em học kém, cậu ta còn đòi kèm học, muốn thi chung trường cấp ba. Em thấy phiền, nên đá luôn.”

“Lên cấp ba rồi, em lại phá thêm mấy đôi nữa. Những thằng con trai đó đúng là dễ dụ, em chưa làm gì mấy đã ngoan ngoãn theo em rồi. Nhìn mấy cô kia đau lòng, em lại thấy rất vui.”

“Có một đứa thất tình rồi nhảy lầu, chết luôn ấy… tặc tặc, tâm lý yếu quá trời.”

“Sau đó em học cao đẳng, rồi đi làm. Bao nhiêu cặp em phá rồi, em cũng không nhớ nổi. Không phải khoe chứ, em phát hiện mình rất có thiên phú trong khoản đàn ông. Em luôn nắm chính xác gu của họ, rồi biến thành kiểu phụ nữ họ thích. Không ai chống lại được em cả.”

“Thời gian đàn ông mắc câu ngày càng ngắn, em thấy chẳng có thử thách. Cho đến khi gặp thầy Đàm. Anh ấy là người đàn ông ưu tú nhất mà em gặp mấy năm nay.”

“Cũng phải cảm ơn chị. Chị nói anh ấy không thích kiểu của em, nên em bắt đầu quan sát chị, phân tích anh ấy. Cuối cùng em phát hiện, anh thích con gái dịu dàng, ngoan ngoãn, hơi tội nghiệp một chút thì càng tốt.”

“Thế là em biến mình thành đúng mẫu đó.”

“Chị biết không? Thầy rất thích sự yếu đuối của con gái. Chỉ cần em khóc lóc cầu cứu, thầy lập tức xuất hiện. Chị thì dịu dàng, nhưng ngoài dịu dàng, em còn biết tỏ vẻ ngoan ngoãn, đáng thương, ngây thơ, sùng bái thầy… Em hợp gu của thầy hơn chị nhiều. Em trở thành hình mẫu hoàn hảo trong mắt thầy, dĩ nhiên thầy chọn em.”

Trong lúc cô ta còn đang khoe chiến tích, điện thoại lại reo.

Vẫn là Đàm Tư Vực.

Trước đây, anh cũng gọi cho tôi như vậy.

Một ngày mấy chục cuộc.

Bề ngoài lạnh nhạt, nhưng thực chất bám người vô cùng.

Vu Đoá Đoá nũng nịu trong điện thoại một hồi.

Cúp máy, cô ta nói: “Thầy từ thành phố bên công tác về rồi. Nói về đến nhà phải nhìn thấy em đầu tiên. Anh ấy dính em quá trời, em phải về đây.”

15

“Khoan đã!” Tôi gọi cô ta lại.

“Dựa vào hiểu biết của tôi về Tư Vực, anh ta bề ngoài dịu dàng nhưng trong xương vẫn rất gia trưởng, rất truyền thống. Anh ta cực kỳ coi trọng sự trong sạch của phụ nữ. Mà chuyện yêu đương của cô phong phú như vậy, làm gì còn…”

“Chuyện đó dễ mà.”

Vu Đoá Đoá cắt ngang, vẻ mặt đắc ý: “Làm một tiểu phẫu là xong.”

Tôi hiểu ngay.

Cô ta dùng phẫu thuật để biến mình thành một cô gái “trong trắng”.

Đàm Tư Vực không hề thay đổi nguyên tắc.

Chỉ là… anh ta nghĩ mình là người đàn ông đầu tiên của cô ta.

“Vu Đoá Đoá, tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Tôi chạy lên chắn trước mặt cô ta.

“Chỉ cần hai người chưa cưới, Đàm Tư Vực vẫn tự do. Cô giật được từ tôi thì tôi cũng có thể giật lại từ cô!”

“Không phải lần đầu có cô gái nói câu này với em.”

Vu Đoá Đoá nhún vai cười.

“Nhưng cuối cùng ai cũng thua cả.”

“Mất Đàm Tư Vực rồi, tôi khó mà tìm người tốt hơn. Tôi không ngốc vậy.”

Tôi kiên quyết.

“Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng. Cứ xem cuối cùng ai cưới Tư Vực.”

“Ý chị là? Chị chưa chịu thua? Trừ khi thầy cưới em, chị mới bỏ cuộc?”

“Đúng. Tôi không có đạo đức thấp như cô. Nếu anh ấy kết hôn rồi… Tôi sẽ không bám theo đàn ông đã có vợ.”

“Tốt!”

Vu Đoá Đoá ngẩng cao cằm.

“Chị không chịu thua đúng không? Được. Vậy em sẽ để chị tận mắt nhìn thấy đám cưới của chúng em. Đến lúc đó chị sẽ tâm phục khẩu phục.”

Tôi cố gắng tìm mọi cách gặp Tư Vực, nhưng đều bị anh né.

Tôi không tiến được bước nào, còn Vu Đoá Đoá thì thắng liên tiếp.

Chỉ một tháng sau, cô ta gửi cho tôi thiệp cưới điện tử.

16

Thiệp được thiết kế rất đẹp.

Trên đó là ảnh cưới của hai người.

Đẹp trai xinh gái, quả thật đẹp đôi.

Tôi nhìn tấm ảnh đó rất lâu.

Ngày cưới, tôi đến dự.

Đứng dưới sân khấu, nhìn họ làm xong toàn bộ nghi thức.

Cả hai cười rạng rỡ, tràn ngập hạnh phúc.

Tôi ngồi một góc, lặng lẽ ăn cơm.

Đột nhiên, trước mặt tôi xuất hiện một bóng người.

Ngẩng đầu lên, là Vu Đoá Đoá trong bộ lễ phục đỏ, trang điểm tinh xảo.

“Bốp!” Cô ta ném một cuốn sổ đỏ đỏ lên bàn trước mặt tôi.

Tôi nhìn.

Ba chữ “Giấy kết hôn”

Vu Đoá Đoá đắc ý: “Sao? Nhận thua chưa? Em với thầy Đàm đã là vợ chồng hợp pháp rồi.”

Tôi hít sâu, đứng dậy.

“Tôi nhận thua. Chúc mừng hai người.”

Tôi mỉm cười.

“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, suốt đời không chia lìa.”

Không đạt được phản ứng mong muốn, Vu Đoá Đoá có vẻ khó chịu.

Cô ta bặm môi, trừng tôi: “Chị sao không khóc? Sao không gào lên? Sao không phát điên? Sao không giống mấy đứa con gái khác, đòi sống đòi chết?”

“Sao cô không hỏi luôn: Sao tôi không đi nhảy lầu?” Tôi nói tiếp lời cô ta.

“Nhảy lầu?” Vu Đoá Đoá nhíu mày, như nhớ ra gì đó.

“À… đúng là có đứa từng nhảy lầu thật. Công nhận, lúc đó em thấy thành tựu nhất.”

Tôi cố nén đau, nhìn cô ta: “Thật ra tôi không hiểu. Tính cách cô như vậy, cô không thể bị hôn nhân trói buộc đâu. Tôi không tin cô sẽ sống yên phận sau khi cưới. Vậy sao cô còn chọn kết hôn?”

“Cũng vì chị thôi. Chị nói chỉ khi bọn em cưới chị mới chịu thua. Em chỉ muốn cho chị tâm phục khẩu phục.”

Vu Đoá Đoá nhún vai.

“Còn chuyện sau cưới… trước mắt em còn thích thầy Đàm, muốn chơi trò kết hôn một chút. Sau này mà chán rồi… thì ly hôn thôi, có gì đâu.”

“Vì hai người đã cưới, yên tâm đi, tôi sẽ không xen vào nữa.”

Giọng tôi rất bình tĩnh.

“Và tôi chúc hai người khóa chặt nhau cả đời.”

Nhìn tôi rời đi một cách thản nhiên, Vu Đoá Đoá nổi cáu: “Này! Thế là xong à? Chị không đau khổ sao? Chị không muốn chết sao?”

Tôi quay lại, nói từng chữ một: “Tôi muốn… để cô sống không bằng chết.”

“Hả? Chị nói gì thế? Lạ lùng thật.”

Vu Đoá Đoá lườm tôi, lẩm bẩm.

17

Bước ra khỏi sảnh tiệc cưới, đứng dưới bầu trời xanh rộng lớn, nụ cười trên môi tôi từ từ nở rộng.

Vu Đoá Đoá, có lẽ cô không biết, Đàm Tư Vực chính là người chồng tôi dày công chọn giúp cô.

Một người sẽ hành hạ cô, khiến quãng đời sau này của cô sống trong nước sôi lửa bỏng.

Bởi vì, Đàm Tư Vực, là một kẻ biến thái chính hiệu.

Lần đầu tôi gặp Đàm Tư Vực là trong khuôn viên Đại học A.

Đó là một góc khuất hẻo lánh.

Trước khi tốt nghiệp, tôi rất thích một mình chạy tới đó, yên tĩnh ngồi một lúc.

Để trút bớt buồn bực và bực dọc trong lòng.

Sau này đi làm rồi, nhưng vẫn sống trong cùng thành phố, thỉnh thoảng tôi vẫn quay lại Đại học A, đến góc quen thuộc đó dạo một vòng cho khuây khỏa.

Hôm đó, tôi nghe thấy không xa có tiếng động khẽ.

Phản ứng đầu tiên của tôi là tìm một bụi cây trốn vào.

Tính tôi hướng nội, không thích tiếp xúc với người khác, có chút sợ xã hội nhẹ.

Nên tránh gặp người được thì cố tránh.

Nhất là ở một góc hẻo lánh như vậy, đụng người khác rất ngại.

Tôi chui vào sau lùm cây, qua kẽ lá nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt tuấn tú đi tới.

Trong tay anh ta xách một cái bao đựng dạng lưới.

Bên trong có thứ gì đó đang động đậy, chắc là sinh vật sống.

Rồi tôi nhìn thấy anh ta mở bao, từ bên trong xách ra một con mèo con hấp hối.

Con mèo mở tròn đôi mắt, tội nghiệp nhìn anh ta.

Có lẽ nó biết mình không trốn khỏi số phận sắp tới, nên chỉ khe khẽ kêu mấy tiếng, gần như không giãy giụa.

Người đàn ông nhìn con mèo bằng ánh mắt dịu dàng, còn vuốt vuốt đầu nó.

“Ngoan nào, tôi làm rất nhanh thôi.”

Anh ta lấy ra một con dao mổ sắc bén, tự tay giết chết con mèo đó.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất chậm.

Người đàn ông như cố tình thưởng thức trọn vẹn cảnh con mèo yếu ớt giãy giụa.

Sau đó, anh ta đổi một con dao khác, bắt đầu chậm rãi phân thây con mèo, rồi đào một cái hố chôn đi.

Động tác dùng dao mổ của anh ta cực kỳ thuần thục, vẻ mặt lại luôn dịu dàng, như đang đối xử với người mình yêu.

Tôi luôn lấy tay bịt chặt miệng mình, không dám để lộ nửa tiếng động.

Mãi đến khi người đàn ông xách cái bao rời đi.

Qua rất lâu, đến khi chân tôi tê rần, tôi mới dám từ trong bụi chui ra.

Tôi nhặt một cành cây, đào con mèo vừa bị chôn lên.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Tôi cứ thế nói xin lỗi với cái xác mèo nằm trơ ra.

Vì chỉ như vậy, nó mới có thể được người ta phát hiện.

Một ngày sau, diễn đàn Đại học A nổ tung.

Có người đăng ảnh thảm trạng của con mèo lên mạng.

Người phát hiện con mèo còn đào được khá nhiều mảnh xương ở gần đó.

Nói cách khác, đây không phải lần đầu người đó ra tay.

Anh ta là tay “lão luyện” rồi.

Không biết đã có bao nhiêu con vật nhỏ chết thảm dưới tay anh ta.

Tôi nghĩ, chuyện này bị lộ ra, cả vạn sinh viên Đại học A phẫn nộ, nhất định sẽ tìm cho bằng được kẻ ngược đãi mèo kia.

Để khỏi bị lôi ra, người đàn ông đó chắc chắn sẽ thu liễm lại.

Hy vọng anh ta từ đó dừng tay, không làm hại mèo nữa.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...