Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Mỗi Đoá Hoa Là Một Cuộc Đời Mới
Chương 2
Tôi luồn tay vào lớp lót của chiếc rương gỗ, lấy ra một chùm chìa khóa đồng cũ kỹ.
Chìa nặng, sờ vào vẫn còn ấm hơi người – là mẹ tôi năm xưa tự tay trao lại, nói:
“Vãn Thu, sau này nếu có chuyện gì, cứ về đây. Đây mới là nhà con.”
“Cạch!”
Ổ khóa bật mở.
Một âm thanh trầm đục, nhưng vang như một lời tuyên bố:
Tôi trở về rồi.
Tôi dồn sức đẩy cánh cổng gỗ nặng nề, lập tức một luồng bụi dày đặc và mùi gỗ mục lâu ngày ập thẳng vào mặt.
Trong sân, cỏ dại mọc um tùm, cao gần ngang người. Mái nhà chính đối diện phủ đầy rêu đá và dây leo. Cửa sổ giấy của hai gian nhà Đông – Tây đã rách tả tơi, trông như những cái miệng há ngoác ra giữa đêm đen.
Tất cả... còn tàn tạ hơn những gì tôi tưởng tượng.
Vậy mà khoảnh khắc nhìn thấy nó, tim tôi lại lần đầu tiên sau rất lâu – bình yên đến lạ.
Không có đèn chùm pha lê lấp lánh.
Không có thảm trải sàn đắt đỏ.
Không có tiếng cười của Triệu Kiến Quốc và Tiểu Nhã.
Cũng chẳng có lời mỉa mai chua chát của Trương Quế Phân.
Nơi này chỉ có sự tĩnh lặng.
Và tôi.
Tôi kéo chiếc rương gỗ vào sân, khép cánh cổng lại.
Thế giới bên ngoài – ồn ào, xa hoa, giả tạo – bị tôi khóa lại từ giây phút đó.
Tôi không vội thu dọn.
Chỉ lặng lẽ ngồi xuống bậc đá giữa sân.
Trên cao, trời đêm trong vắt. Trăng sáng như gương, sao thưa mà rõ ràng.
Tôi mở nắp chiếc rương cưới.
Không có vàng bạc châu báu bên trong.
Chỉ là vài món đồ cũ của mẹ:
Vài bộ sườn xám nền nã, một bộ văn phòng tứ bảo đã ngả màu thời gian, cùng một xấp sách bọc giấy da trâu cẩn thận.
Tôi cầm lên cuốn đầu tiên, giấy đã ố vàng, nhưng nét chữ trên trang vẫn thanh thoát, quen thuộc:
《Hoa Kinh》 – Kinh thư về hoa.
Mẹ tôi từng là một trong những nghệ nhân làm vườn danh tiếng nhất thành phố.
Bà yêu hoa, hiểu hoa, có thể biến bất kỳ gốc cỏ bình thường nào thành một đóa hoa lay động lòng người.
Căn viện này, từng là vườn hoa của bà.
Góc Đông là hàng hải đường, góc Tây phủ đầy tường vi.
Chính giữa sân có một bể nước, nuôi vài con cá chép Nhật và một hồ sen nhỏ.
Mỗi độ xuân về, hoa nở kín vườn, hương thơm ngào ngạt, bướm bay về rập rờn.
Từ ngày lấy Triệu Kiến Quốc, tôi chưa từng chạm lại vào những điều này lần nào nữa.
Trương Quế Phân từng nói:
Chăm hoa chăm cỏ là kiểu rảnh rỗi của mấy người tiểu tư sản.
Sống cho ra sống thì phải lo cơm nước, bát đũa, bếp núc – mới là chính đạo.
Triệu Kiến Quốc thì bảo:
“Anh bận làm ăn, không có thời gian rảnh rỗi ngắm mấy thứ hoa hẹ. Em lo cho gia đình là tốt nhất.”
Thế là tôi xếp lại mọi sở thích của mình,
Cắt đi bộ móng tay dài mà tôi từng tỉ mỉ chăm chút,
Tự mình bước vào bếp, lao vào từng chuyện vặt vãnh không tên của đời sống gia đình.
Tôi từng nghĩ, đó gọi là “hy sinh vì tình yêu.”
Nhưng giờ nghĩ lại,
Chỉ là tôi tự cảm động với những ảo tưởng của chính mình.
Một người không yêu bạn –
Dù bạn có vì anh ta thay đổi bản thân ra sao,
Cũng chẳng đáng một cái ngoái đầu.
Tôi khép cuốn sách lại,
Thò tay xuống đáy rương, lấy ra một vật.
Một chiếc hộp nhỏ được bọc kín bằng vải đỏ.
Tôi mở hộp ra — bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm và một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.
Trên tờ giấy nhà đất, ghi tên chủ sở hữu: Lâm Vãn Thu.
Trên sổ tiết kiệm, tên tài khoản cũng là tôi.
Đây là thứ mẹ trao cho tôi trước khi đi lấy chồng.
Lúc đó bà nói:
“Vãn Thu, đây là chỗ dựa mẹ để lại cho con.
Nếu chồng con yêu con, thì chỗ này là điểm tô thêm phúc phần.
Nếu chồng con không đáng dựa, thì đây chính là đường lui của con.”
Tôi khẽ vuốt lên tờ giấy mỏng,
Lần đầu tiên sau ba mươi năm — nước mắt rơi xuống.
Không phải vì Triệu Kiến Quốc.
Không phải vì cuộc hôn nhân đổ vỡ ấy.
Mà là vì mẹ tôi.
Mẹ à, cảm ơn mẹ.
Cảm ơn mẹ đã luôn nghĩ cho con đến tận đường cùng.
Cảm ơn mẹ để dành cho con một lối thoát, một đường quay về.
Sáng hôm sau,
Tiếng chim ríu rít gọi tôi thức dậy.
Tôi thiếp đi ngay trên chiếc giường gỗ trong gian nhà chính,
Trên người chỉ đắp tạm một bộ sườn xám cũ lấy từ trong rương.
Toàn thân ê ẩm, nhưng tâm trí lại nhẹ tênh, thư thái đến lạ.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi tỉnh dậy,
Chính là đi một vòng khắp sân nhà – từ trong ra ngoài – xem xét thật kỹ từng ngóc ngách.
Căn nhà không lớn, nhưng bố cục rất vuông vức, hài hòa.
Kết cấu hai dãy nhà: phía trước là phòng cổng và nhà ngang, đi qua cổng vòm hoa mới vào được chính viện.
Chính phòng ba gian, hai dãy Đông – Tây mỗi bên hai phòng.
Dù đã cũ nát, hoang phế, nhưng phần khung nhà vẫn còn vững chãi, không hề bị làm ẩu hay bị “ăn bớt” vật liệu.
Lúc ấy… trong đầu tôi, một ý tưởng dần dần hình thành.
Tôi muốn khôi phục nơi này.
Không – phải làm cho nó còn đẹp hơn cả khi xưa.
Tôi muốn mở một tiệm hoa ở đây.
Một tiệm hoa nho nhỏ, xinh xắn – chỉ thuộc về riêng tôi – Lâm Vãn Thu.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, đã như một hạt giống rơi vào đất lành, bắt đầu bén rễ, đâm chồi, lớn lên từng ngày trong lòng tôi.
Tôi mở cuốn sổ tiết kiệm cũ,
Tìm đến chi nhánh ngân hàng gần nhất.
Khi nhân viên ngân hàng nhìn thấy dãy số dài loằng ngoằng trên sổ, cô ấy ngẩng đầu lên, ngạc nhiên rõ rệt.
Đây là số tiền mẹ tôi để lại từ năm xưa,
Cộng thêm lãi suất tích lũy qua mấy chục năm – đã trở thành một khoản không nhỏ.
Vừa đủ.
Tôi bắt đầu liên hệ một công ty chuyên thiết kế và cải tạo nhà sân vườn theo phong cách Trung Hoa cổ.
Người phụ trách là một cô gái trẻ, tên Tiểu Lộc.
Lần đầu tiên theo tôi đến số 16 hẻm Thanh Ngoã – nhìn thấy căn nhà cũ kỹ, rêu phong, tróc sơn này –
ánh mắt cô ấy lại sáng rực lên như đứa trẻ vừa nhìn thấy kho báu.
“Dì Lâm ơi, sân nhà dì thật sự quá đỉnh luôn ấy! Vị trí thế này, bố cục thế này — đúng là ngọc thô chờ được mài giũa!”
Tiểu Lộc mắt sáng rỡ, tay ôm bản vẽ mà xuýt xoa mãi không thôi.
Tôi mỉm cười, đáp nhẹ nhàng:
“Vậy thì làm phiền cháu, giúp dì mài nó thành ngọc.”
Chúng tôi ngồi trò chuyện nguyên cả buổi chiều.
Tôi chia sẻ hết tất cả những hình dung trong đầu mình —
Không cần xa hoa phô trương,
Tôi chỉ muốn giữ lại nét thanh nhã vốn có của nơi này.
Tôi sẽ trồng lại thật nhiều hoa cỏ trong sân.
Gian Đông sẽ là trà thất,
Gian Tây sẽ là xưởng nhỏ để làm hoa nghệ thuật.
Còn chính phòng — chính là tiệm hoa của tôi.
Nghe xong, Tiểu Lộc mắt sáng như đèn, cầm bút hí hoáy vẽ trên bản thiết kế, không ngơi tay.
“Dì yên tâm! Cháu đảm bảo sẽ mang đến cho dì một bất ngờ thật sự!”
Tiễn Tiểu Lộc ra về, tôi đứng lại giữa sân.
Ánh hoàng hôn nhuộm vàng vách tường đã loang lổ.
Tôi ngẩng đầu nhìn bóng chiều buông xuống.
Một mình — nhưng nhẹ nhõm.
Reng —
Điện thoại trong túi chợt rung lên.
Là một số máy lạ.
Tôi chần chừ vài giây, rồi vẫn bấm nghe.
“Lâm Vãn Thu! Cô chết ở đâu rồi hả?!”
Giọng gào giận dữ vang lên trong loa — chính là Triệu Kiến Quốc.
“Cô có phải cuỗm tiền trong nhà rồi trốn đi không đấy?!”
3.
“Tôi lấy cái gì của anh?”
Tôi cầm điện thoại lên, giọng lạnh như băng,
“Triệu Kiến Quốc, chúng ta đã ly hôn rồi. Tiền trong nhà anh, tôi không lấy một xu.”
“Cô đừng có ngụy biện!”
Anh ta gầm lên ở đầu dây bên kia,
“Tôi kiểm tra rồi! Chìa khóa dự phòng của két sắt biến mất! Trong đó có hai mươi vạn tệ tiền mặt! Không phải cô thì là ai?!”
Tôi suýt nữa thì bật cười vì tức.
Cái két sắt đó, ba mươi năm sống chung, tôi thậm chí còn không biết cả mật mã.
Chìa khóa dự phòng ở đâu, tôi càng chưa từng thấy bao giờ.
“Nhà đó bây giờ chẳng phải đã có ‘nữ chủ nhân mới’ rồi à? Anh đi hỏi cô ta xem.”
“Cô đừng ở đó nói móc! Tiểu Nhã là người thế nào tôi còn không rõ chắc? Cô ấy thuần khiết, lương thiện, tuyệt đối không bao giờ làm chuyện như vậy!”
Triệu Kiến Quốc nghiến răng:
“Lâm Vãn Thu, tôi nói cho cô biết. Nếu cô biết điều thì mau đem tiền trả lại đây, không thì tôi báo công an bắt cô!”
Thuần khiết? Lương thiện?
Tôi chợt nhớ đến ánh mắt khiêu khích của Tiểu Nhã trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó.
“Tùy anh.”
Tôi chẳng buồn nói thêm một câu dư thừa nào, cúp máy thẳng tay.
Ba mươi năm tình nghĩa vợ chồng, đến cuối cùng – trong mắt anh ta – tôi còn không bằng một người phụ nữ vừa quen được mấy tháng.
Cũng tốt. Cắt đứt sạch sẽ.
Còn hơn lằng nhằng nhơ nhớp.
Tôi bật chế độ im lặng cho điện thoại, quăng sang một bên.
Rồi bắt đầu xắn tay, nhổ từng đám cỏ dại trong sân.
Tôi còn nhiều việc phải làm.
Không thể phí thời gian vì mấy người tầm thường ấy.
Đội thi công cải tạo bắt đầu làm việc rất chuyên nghiệp.
Những thanh gỗ mục nát được thay mới.