Kén Rể

Chương 2



Hắn dừng lại một chút, rồi như ban phát một ân huệ to lớn, liếc nhìn ta: “Ta đã sai người đến phủ nàng đưa sính lễ. Hôm nay nàng chỉ cần về phủ chuẩn bị của hồi môn, chờ ba ngày sau ta đến rước.”

Hắn hơi cúi người, hạ giọng nói: “Còn Tạ hầu gia, hắn chỉ là nhất thời cao hứng, nàng xem hôm nay, hắn có dám lộ mặt không? Ba ngày sau, hắn nhất định sẽ hủy hôn.”

“Lục trạng nguyên đối với hôn sự của bản Hầu, dường như rất quan tâm?”

Chưa đợi ta mở lời, một giọng nói lạnh băng như băng thép vang lên từ phía sau Lục Hoài An, ngay lập tức át đi tất cả những tiếng ồn ào.

Toàn thân Lục Hoài An cứng đờ, như bị nước đá dội từ đầu xuống, vẻ chắc chắn trên mặt tan vỡ trong khoảnh khắc.

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại. Chỉ thấy Tạ Huyền Minh đứng ở cách đó không xa, đôi mắt sâu không thấy đáy, lạnh lẽo như băng, găm thẳng vào Lục Hoài An.

Hắn bước tới, đi thẳng đến bên cạnh ta.

“Bản Hầu có dám lộ mặt hay không, khi nào đến lượt ngươi phỏng đoán?”

Ánh mắt Tạ Huyền Minh vẫn khóa chặt lấy Lục Hoài An, như đang nhìn một người đã chết. Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt của Liễu Như Ngọc trong giây lát, giọng nói đầy vẻ băng giá:

“Còn việc bản Hầu yêu ai, khi nào đến lượt các ngươi vọng tưởng nghị luận.”

“Nếu đã quan tâm đến chuyện riêng của bản Hầu như vậy, chẳng lẽ muốn nếm thử mùi vị của ngục giam sao?”

Hai chữ “ngục giam” vừa thốt ra, toàn trường im lặng.

Sắc mặt Lục Hoài An cũng từ tái xanh chuyển sang trắng bệch, môi run rẩy vài lần, không thể thốt ra một chữ nào.

Tạ Huyền Minh phớt lờ hai người Lục – Liễu đang cứng đờ, như thể nhìn thêm một chút cũng cảm thấy dơ bẩn.

Hắn quay sang ta, ánh mắt dịu dàng, lòng bàn tay ngửa lên, mang theo sự mạnh mẽ không thể cưỡng lại: “Giang tiểu thư bị kinh sợ rồi, hoa mẫu đơn ở phía tây vườn nở rất đẹp, đi cùng bản Hầu thưởng hoa đi.”

Ta đè nén sự chấn động trong lòng, không chút do dự đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay hơi lạnh nhưng rắn chắc của hắn.

Chỉ để lại phía sau một sự im lặng chết chóc, và hai người đang đứng ngẩn người, sắc mặt thay đổi liên tục.

 

4

Tạ Huyền Minh dẫn ta đến một đình hóng mát vắng vẻ.

“Tạ hầu gia, vừa rồi đa tạ ngài đã giải vây.” Ta khẽ cúi người hành lễ. Trong đình chỉ còn lại ta và hắn, cùng với làn gió nhẹ thổi qua mặt nước.

Tạ Huyền Minh đứng lại trước mặt ta. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ta, hắn không nói gì, chỉ đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội.

“Tặng nàng.” Hắn đưa cho ta, giọng nói cứng nhắc căng thẳng, nhưng ánh mắt lại rực lửa.

Ta dù trong lòng nghi hoặc, nhưng theo bản năng vẫn nhận lấy: “Đây là…?”

“Vật đính ước.” Hắn nói ngắn gọn, nhưng vành tai lại đỏ ửng lan đến tận cổ.

Trong lòng ta chợt run lên, siết chặt miếng ngọc bội trong tay, đầu ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch. Ta cụp mi mắt xuống, che đi sự bất an trong đáy mắt: “Nhưng… nghe nói trong lòng hầu gia, đã sớm có người…”

Lời nói phía sau bị hơi thở đột nhiên kề sát cắt ngang.

Hắn đột ngột cúi người, hơi thở ngay lập tức bao trùm lấy ta, đôi môi khẽ mở, giọng nói trầm thấp, nhưng lại như đánh mạnh vào tim ta: “Người đó, vẫn luôn là nàng.”

Ta ngẩng phắt đầu lên, lọt vào đôi mắt đầy vẻ dịu dàng đó, không thể tin được mà thốt lên: “Ngài… nói gì cơ?”

“Giang Vãn Tình.” Hắn đọc rõ ràng tên ta, mặt đỏ bừng, “Ta yêu nàng, vẫn luôn là nàng.”

Dừng lại một chút, yết hầu hắn khẽ chuyển động, trên mặt lướt qua một tia cứng đờ gần như là căng thẳng: “Từ sáu năm trước vào đêm hội hoa đăng, nàng đã cứu thiếu niên đầy máu me bên cầu Chu Tước… hình bóng nàng đã khắc sâu trong lòng ta.”

“Chỉ là sau này ta tiếng xấu đồn xa, sợ nàng… không muốn.”

Sự im lặng lan tỏa trong đình, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.

Mãi lâu sau, hắn mới mở miệng lần nữa, trên mặt có một tia yếu đuối thoáng qua, giọng nói mang theo một chút run rẩy khó nhận ra: “Nếu nàng không muốn… sính lễ không cần trả lại, lời hẹn ước hôm đó nàng cứ xem như một lời nói đùa mà thôi.”

“Tất cả, tùy nàng.” Hắn khẽ quay mặt đi, không nhìn ta nữa.

Ta đứng ngẩn người tại chỗ. Ký ức ba năm trước chợt lóe lên, hóa ra thiếu niên co ro dưới gầm cầu, ánh mắt hung tợn như sói con đó, lại chính là hắn…

Ta há miệng, nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc không thể phát ra âm thanh nào. Trong lòng vừa có sự chấn động, vừa có sự cảm động, lại có một chút chua xót khó tả.

“Ta đồng ý.” Ta ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt hắn, giọng nói tuy nhẹ nhưng vô cùng trang trọng.

Ta nở nụ cười rạng rỡ và thoải mái đầu tiên kể từ khi trùng sinh: “Tạ Huyền Minh, bảy ngày sau, ta chờ chàng đến rước.”

Chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, hơi ấm từ lòng bàn tay đó dường như có thể xua tan mọi bất an và sợ hãi của ta: “Vãn Tình, đời này ta nhất định không phụ nàng.”

 

5

Vừa bước vào Giang phủ, ta đã bị sắc đỏ rực rỡ làm chói mắt. Trong sân, chất đầy những rương sính lễ.

Cha đang chắp tay sau lưng, đi vòng quanh các rương, tấm tắc khen ngợi. “Nhìn Định Bắc Hầu người ta này, thật là hào phóng. Vải vóc này, gỗ quý này, còn có trân châu Đông quý giá này! Đây mới gọi là thành ý.”

Ông nói với giọng sang sảng, mặt mày hớn hở. Sau đó, ông chỉ vào mấy cái rương gỗ cũ kỹ ở một góc: “Không giống cái này, cũng là sính lễ mà tên khốn đó mang đến hôm nay, trông thật thảm hại.”

Ta thở dài, cười đi về phía cha. Ta chỉ tay vào đống đồ chướng mắt đó, dặn dò: “Đem những thứ này, cùng với những món đồ hắn đã bỏ quên ở phủ trước đây, vứt hết ra ngoài.”

Nghe vậy, cha chỉ hơi sững sờ, rồi bật cười sảng khoái: “Ha ha ha ha, được! Phải thế chứ! Nghe lời con gái, người đâu!”

Cha vung tay áo, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ: “Đem đống rác rưởi này trả lại cho tên khốn đó, đừng làm dơ bẩn Giang phủ của chúng ta.”

Ba ngày sau, Lục Hoài An lại thực sự đến cầu hôn. Hắn mặc một bộ y phục đỏ, phía sau là một chiếc kiệu nhỏ, tùy tùng chỉ có vài tên gia nhân ủ rũ.

Hắn đứng trước cửa Giang phủ, thần sắc kiên định, như thể chuyện của mấy ngày trước hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Cha nghe người hầu báo, vội vã ra cửa, vẻ mặt đầy sự chán ghét nói: “Hôm nay là ngày vui của con gái ta, ngươi đừng đến quấy rầy nữa, nếu không đừng trách Giang phủ không nể tình!”

Lục Hoài An lại không hề tức giận, ngược lại còn bước tới một bước: “Nhạc phụ đại nhân, hôm nay con đến để rước Vãn Tình.”

“Hai chúng ta tình đầu ý hợp, đã sớm hẹn ước trọn đời, Vãn Tình không gả cho con, thì còn có thể gả cho ai?”

 

6

Nghe vậy, sắc mặt cha càng trở nên khó coi, há miệng định mắng.

“Cha.” Ta mặc phượng quan hà y, mặt lạnh lùng bước ra khỏi cửa phủ.

Ánh mắt bình tĩnh quét qua người trước mặt: “Lục Hoài An, những chuyện xưa, chẳng qua là ta năm đó ngu dại, đã trao lầm chân tình.”

“Hôm nay người ta muốn gả, làm sao có thể là ngươi.”

Sắc mặt Lục Hoài An ngay lập tức trở nên tái nhợt, trong mắt đầy vẻ không thể tin được, hắn bước tới vài bước, đến gần ta hơn.

Cha thấy vậy, tức giận không thể kìm nén, xông lên chắn trước mặt ta: “Cái thứ lộn xộn gì vậy! Con gái ta đã nói không gả cho ngươi, cút ngay đi!”

Thân hình Lục Hoài An hơi loạng choạng, nhưng vẫn cố chấp không chịu rời đi: “Vãn Tình, ta hiểu nàng trong lòng có oán giận, nhưng không thể vì giận dỗi nhất thời mà hủy hoại chính mình…”

Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, đã bị tiếng nói của Tạ Huyền Minh cắt ngang: “Gả cho bản Hầu, sao lại là hủy hoại chính mình?”

Chàng dứt khoát xuống ngựa bước tới, một thân y phục đỏ như lửa, càng tôn lên vẻ mặt anh tuấn phi thường.

Thần sắc Lục Hoài An nghiêm lại, ánh mắt khóa chặt lấy Tạ Huyền Minh, trong mắt đầy vẻ cảnh giác.

Tạ Huyền Minh bước tới vài bước, che chở ta phía sau, giọng nói kiên định: “Lục công tử, hôn sự của bản Hầu và Vãn Tình đã sớm định rồi, ngươi đây là muốn đến cướp dâu sao?”

Sắc mặt Lục Hoài An càng thêm khó coi, nhưng vẫn không cam lòng: “Vãn Tình, nếu nàng thật sự để ý, ta sẽ nuôi Ngọc Nhi bên ngoài, nhận nàng ta làm nghĩa muội, đời này chỉ lấy một mình nàng làm vợ, được không?”

Ta ngước mắt cười: “Không được.”

Nhưng Lục Hoài An vẫn không chịu bỏ cuộc, định mở miệng nói gì đó nữa. Ánh mắt Tạ Huyền Minh nghiêm lại, không thèm nhìn hắn nữa, chỉ khẽ gật đầu.

Thị vệ lập tức tuân lệnh, không nói hai lời liền cưỡng chế Lục Hoài An ra ngoài. Lục Hoài An vừa kinh ngạc vừa tức giận, lớn tiếng quát: “Vô lễ! Ta là Trạng nguyên của khoa thi năm nay, các ngươi sao dám vô lễ như vậy?”

Thị vệ cười khẩy một tiếng, ngược lại còn bước nhanh hơn: “Trạng nguyên? Trước mặt hầu gia, ngươi tính là cái thá gì?”

Nói xong, mấy người buông tay, ném Lục Hoài An xuống bùn đất.

Giữa tiếng người xì xào chỉ trỏ và tiếng huyên náo chúc mừng, ta mặc phượng quan hà y, được Tạ Huyền Minh bế lên kiệu hoa.

Còn Lục Hoài An thì thảm hại nằm trong bùn, nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng lại không hề hay biết.

Một đêm hoang đường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...