Cuộc Đời Tôi Chọn Lại

Chương 4



8

Ba tháng sau, bố mẹ Trần Vũ tìm đến nhà tôi.

“Vãn Tình, cho chúng tôi gặp Dương Dương được không?” Mẹ chồng đứng trước cửa, mắt đỏ hoe.

Tôi nhìn họ, không nói gì.

“Chúng tôi là ông bà nội của thằng bé, chúng tôi nhớ nó.” Ba chồng nói.

“Tôi ly hôn lúc đó, hai người nói gì còn nhớ không?”

Họ cúi đầu, im lặng.

“Hai người nói đàn ông có ‘hồng nhan tri kỷ’ bên ngoài là bình thường, bảo tôi phải biết rộng lượng.” Tôi nhìn thẳng họ.

“Giờ lại muốn gặp cháu, dựa vào cái gì?”

“Vãn Tình, chúng tôi sai rồi…” Mẹ chồng bật khóc.

“Hôm đó hồ đồ mới nói những lời đó, con tha lỗi cho chúng tôi được không?”

“Tha thứ?” Tôi cười nhẹ.

“Tôi có thể tha thứ. Nhưng không cho hai người gặp Dương Dương.”

“Tại sao?”

“Vì tôi không muốn con tôi tiếp xúc với hệ giá trị của hai người.” Tôi nói rõ từng chữ.

“Hai người nuôi dạy ra một người con trai ngoại tình, nói dối, phản bội. Với hai người, những chuyện đó là bình thường. Với tôi thì không.”

“Vãn Tình…”

“Hai người về đi. Sau này đừng đến nữa.”

Tôi đóng cửa lại, tựa vào cửa, hít sâu.

Dương Dương đang chơi trong phòng khách, thấy tôi bước vào liền chạy đến:

“Mẹ ơi, ai vậy?”

“Không ai cả.” Tôi ngồi xuống, ôm lấy con.

“Dương Dương vui không?”

“Vui ạ!”

“Vậy là tốt rồi.”

Tôi ôm con thật chặt, lòng bình yên lạ thường.

Tôi không hận bố mẹ Trần Vũ.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ để họ gặp con tôi.

Bởi vì chính hệ giá trị của họ đã tạo ra một người chồng như Trần Vũ.

Và tôi tuyệt đối sẽ không để Dương Dương trở thành người giống như vậy.

 

9

Hai tháng sau, tôi gặp lại Trần Vũ trong siêu thị.

Anh ta đẩy một chiếc xe mua hàng, trong xe chỉ có mì ăn liền và vài lon bia.

Anh gầy sọp, râu ria xồm xoàm, cả người lôi thôi, ánh mắt u ám như mất hồn.

“Vãn Tình…” Anh nhìn thấy tôi, sững lại.

“Ừ.”

Tôi đẩy xe đi thẳng, chuẩn bị rời đi.

“Dương Dương… ổn chứ?”

“Rất ổn.”

“Anh… có thể——”

“Không.” Tôi cắt lời.

“Trần Vũ, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa. Đừng tìm tôi nữa.”

“Anh hối hận rồi, Vãn Tình. Anh thật sự hối hận.”

“Hối hận?” Tôi quay lại nhìn anh.

“Anh hối hận vì cái gì? Vì ngoại tình? Vì nói dối? Hay vì bị tôi bắt quả tang?”

“Anh…”

“Anh hối hận chỉ vì mất 2,1 triệu, mất căn nhà, mất cái ‘gia đình’ mà anh chẳng từng trân trọng.” Tôi nhìn thẳng anh ta.

“Nhưng anh không hối hận vì đã tổn thương tôi. Không hối hận vì đã phản bội cuộc hôn nhân này.”

Trần Vũ cứng họng.

“Anh còn nhớ không? Lúc bố tôi nhập viện, tôi quỳ xuống xin anh giúp 50 ngàn, anh cho đúng 5 ngàn.” Tôi nói chậm rãi.

“Thế mà anh bỏ 38 ngàn mua dây chuyền cho Chu Mộng. Lúc đó tôi đã biết, trong lòng anh chưa từng có mẹ con tôi.”

“Không phải như vậy…”

“Là như vậy.” Tôi nói.

“Ba mươi tám ngàn cho cô ta. Năm ngàn cho bố tôi. Đó là cái ‘thiếu tiền’ mà anh nói.”

Mặt Trần Vũ trắng bệch, như bị ai tát.

Tôi quay lưng, đẩy xe đi, không nhìn lại.

Bước ra khỏi siêu thị, ánh nắng chói lóa.

Lý Minh đang đứng đợi trước cửa, thấy tôi liền bước đến, cầm lấy túi đồ trên tay tôi.

“Gặp anh ta rồi?”

“Ừ.”

“Cảm giác thế nào?”

“Không cảm giác gì cả.” Tôi cười.

“Giống như gặp một người xa lạ.”

Lý Minh mỉm cười: “Về thôi, Dương Dương còn đang chờ.”

“Ừ.”

Chúng tôi bước đi trên phố, nắng rơi xuống vai, ấm áp mềm mại.

Tôi liếc sang Lý Minh — trong lòng hơi dao động.

Có lẽ… tôi có thể thử tin ai đó một lần nữa.

Thử mở lòng.

Thử bước vào một cuộc hành trình mới.

Nhưng không vội.

Tôi sẽ từ từ.

Vì lần này, tôi phải chắc chắn — anh ấy yêu tôi, chứ không phải yêu câu ‘anh nuôi em’.

 

10.

Nửa năm sau, Lý Minh chính thức cầu hôn tôi.

“Vãn Tình, anh biết em còn nhiều lo lắng,” anh quỳ một chân, tay cầm nhẫn, nhìn tôi rất nghiêm túc, “nhưng anh muốn nói điều này: anh không phải Trần Vũ.”

Anh mỉm cười dịu dàng.

“Anh sẽ không nói ‘anh nuôi em’. Vì anh biết, em không cần ai nuôi cả. Em độc lập, mạnh mẽ, và rất tuyệt vời. Anh chỉ muốn ở bên em, cùng em đi hết quãng đường còn lại.”

Mắt tôi đỏ lên.

“Lý Minh… anh chắc chứ?”

“Chắc.”

“Em có một đứa con.”

“Anh biết. Anh cũng có con gái. Chúng ta có thể tạo thành một gia đình mới.”

“Em không muốn tin vào ‘lời hứa’ nữa.”

“Vậy chúng ta không hứa.” Anh nắm lấy tay tôi.

“Chúng ta chỉ nói ‘cùng nhau’.

Cùng làm việc, cùng chăm con, cùng sống, cùng già đi.”

Tôi bật cười, nước mắt lại rơi:

“Được.”

Lý Minh đeo nhẫn cho tôi, ôm chầm lấy tôi.

“Cảm ơn em, Vãn Tình.”

“Cảm ơn anh, Lý Minh.”

Tôi tựa lên vai anh, lòng bình yên.

Lần này, tôi không tin “anh nuôi em”.

Lần này, tôi tin “chúng ta cùng nhau”.

Lần này, tôi không đánh mất mình.

Lần này, tôi và anh — cùng trở thành phiên bản tốt đẹp hơn.

Lần này, tôi tin rằng… tôi sẽ không hối hận nữa.

Ngày cưới, Dương Dương làm bé rải hoa, con gái Lý Minh làm phù dâu nhỏ.

Hai đứa trẻ nắm tay nhau, cười rạng rỡ.

Tiểu Ái vừa chụp hình vừa nói:

“Vãn Tình, cuối cùng cậu cũng tìm được hạnh phúc rồi.”

“Ừ. Lần này là hạnh phúc thật sự.” Tôi cười, mắt rưng rưng.

“Cậu còn hận Trần Vũ không?”

“Không.” Tôi nhìn lên bầu trời xa, thở dài.

“Anh ta dạy tớ một điều.

Dựa vào mình — lúc nào cũng chắc chắn hơn dựa vào bất kỳ ai.”

Tiểu Ái gật đầu: “Chuẩn, dựa vào chính mình.”

Tôi quay lại nhìn Lý Minh — anh đang chọc cho bọn trẻ cười, ánh mắt dịu dàng đến rung động.

Anh không hoàn hảo.

Nhưng anh chân thành.

Anh không nói “anh nuôi em”.

Nhưng anh nói “chúng ta cùng nhau”.

Vậy là đủ rồi.

 

11

Một năm sau nữa, tôi mang thai.

Lần này, tôi không nghỉ việc, và Lý Minh cũng không yêu cầu tôi nghỉ.

Anh chỉ nói:

“Em muốn làm thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ. Anh luôn ủng hộ em.”

“Em muốn tiếp tục làm việc.”

“Được, vậy làm đến lúc gần sinh thì nghỉ.”

Tôi gật đầu, tiếp tục đi làm như bình thường.

Trưởng bộ phận biết tôi mang thai liền điều tôi sang một vị trí nhẹ nhàng hơn, không để tôi phải chạy đôn chạy đáo.

Tôi rất biết ơn — cũng rất trân trọng.

Vì mọi thứ tôi có hôm nay, đều là tự tôi giành lại được.

Không phải nhờ câu “anh nuôi em”, mà là nhờ chính sự cố gắng của tôi.

Ngày tôi sinh con, Lý Minh luôn ở bên cạnh.

“Vãn Tình, vất vả rồi.” Anh nắm tay tôi.

“Không vất vả.” Tôi nhìn đứa bé trong tay, mỉm cười.

“Đây là lựa chọn của em.”

“Là lựa chọn của chúng ta.”

“Ừ, của chúng ta.”

Dương Dương và con gái của Lý Minh cũng tới bệnh viện, đứng nhìn em bé bằng đôi mắt tò mò trong sáng.

“Mẹ ơi, đây là em trai của con hả?” Dương Dương hỏi.

“Đúng rồi. Đây là em trai con.”

“Con sẽ bảo vệ em!”

Tôi bật cười, nhìn cảnh tượng này, tim mềm đến mức gần như tan ra.

Đây chính là cuộc sống tôi mong muốn.

Không phải dựa vào một ai đó.

Mà là cùng người ấy xây dựng cuộc sống chung, từng chút một.

Đôi lúc tôi cũng nhớ đến Trần Vũ.

Nhớ lại câu “anh nuôi em”.

Nhớ lúc anh ta biến nó thành “em chỉ biết tiêu tiền của anh”.

Nhớ lúc anh ta dẫn tiểu tam đi Bali tiêu 12 vạn.

Nhưng tôi không còn giận nữa.

Vì anh ta đã dạy tôi một điều: Phụ nữ, đừng bao giờ tin câu “anh nuôi em”.

Vì đằng sau nó là sự kiểm soát.

Là sự lệ thuộc.

Là việc đánh mất bản thân.

Tình yêu thật sự phải là:

“Chúng ta cùng nhau.”

Cùng làm.

Cùng sống.

Cùng nuôi con.

Cùng trưởng thành.

Cùng đi đến cuối đời.

Không phải một người nuôi, một người bị nuôi.

 

12

Một năm sau, tôi ngồi trong văn phòng, nhìn ra cửa kính.

Tôi đã là Giám đốc sáng tạo, lương 25 ngàn, dẫn dắt một đội ngũ, làm công việc tôi yêu thích.

Lý Minh làm ở phòng bên cạnh.

Buổi trưa ăn cùng nhau.

Tan làm đi đón con cùng nhau.

Cuối tuần dẫn con đi chơi cùng nhau.

Dương Dương vào lớp Một, học giỏi, hoạt bát.

Con gái Lý Minh lên cấp Hai, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Em bé nhỏ được một tuổi, đã biết gọi “mẹ”.

Mọi thứ — đều tốt đẹp.

Cuối tuần, tôi dẫn ba đứa nhỏ đi siêu thị.

Dương Dương đẩy xe.

Con gái Lý Minh phụ tôi lấy đồ.

Em bé thì ngồi trong xe, cười khanh khách không ngừng.

Khi đi qua quầy snack, tôi nhìn thấy Trần Vũ.

Anh ta cũng nhìn thấy tôi, khựng lại, rồi quay người bỏ đi thật nhanh.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng vô cùng bình thản.

“Mẹ, người đó là ai vậy?” Dương Dương hỏi.

“Là… người mẹ từng quen.”

“Ồ.” Nó không hỏi thêm.

Chúng tôi tiếp tục mua sắm, xe hàng đầy ắp.

Tại quầy thanh toán, hóa đơn hơn 1.200 tệ.

Ngày trước, chi 1.200 tệ tôi sẽ sợ hãi, lo Trần Vũ sẽ nói “em chỉ biết tiêu tiền”.

Còn bây giờ?

Tôi chỉ nghĩ:

“Số tiền này là do chính tay tôi làm ra — tiêu bao nhiêu cũng đáng.”

Về đến nhà, Lý Minh đã chuẩn bị xong bữa tối.

“Vất vả cho em rồi, Vãn Tình.” Anh đón lấy túi đồ trong tay tôi.

“Không có gì đâu.”

“À, trong công ty có nhân sự mới, nghe nói từng quen biết em.”

“Là ai vậy?”

“Nghe bảo tên… Chu Mộng.”

Tôi khựng lại một nhịp, rồi khẽ bật cười:

“Thật sao?”

“Sao thế?”

“Không sao.” Tôi nhàn nhạt đáp.

“Chỉ là... thấy thế giới này đúng là nhỏ thật.”

Lý Minh không hỏi thêm gì, tiếp tục bày chén bát.

Tôi bước ra ban công, ngẩng nhìn bầu trời đang dần chuyển sang màu cam rực rỡ.

Chu Mộng.

Người từng kiêu căng tự mãn là “tiểu tam chân ái”, từng mỉa mai tôi là kẻ vô dụng, không bản lĩnh.

Còn bây giờ — cũng phải chạy vạy tìm việc như bao người khác.

Nhưng chuyện đó… chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Trần Vũ cũng vậy.

Tôi chỉ tập trung vào cuộc sống của mình, và những người đang ở bên cạnh tôi.

Sau bữa cơm, Lý Minh tắm cho các con, tôi thì rửa chén.

Điện thoại bất ngờ đổ chuông — là số lạ.

Tôi nhìn một thoáng, rồi nhấn tắt.

Nó lại gọi.

Tôi dứt khoát tắt nguồn — và chặn luôn.

Dù là ai, tôi cũng không có nhu cầu tiếp chuyện.

Vì cuộc sống hiện tại của tôi đã đủ đầy.

Không cần bất kỳ ai quay lại làm đảo lộn nữa.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường.

Lý Minh nằm cạnh, đang đọc sách.

“Lý Minh.”

“Ừ?”

“Cảm ơn anh.”

“Ơ? Vì chuyện gì?”

“Vì anh khiến em tin rằng… trên đời này vẫn còn người thật lòng.”

Lý Minh bật cười, gấp sách lại, vòng tay ôm tôi:

“Vãn Tình, là em khiến anh tin rằng… vẫn còn những người phụ nữ kiên cường đến thế.”

Tôi tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt.

Ánh trăng len qua cửa sổ, lặng lẽ rọi vào căn phòng nhỏ.

Đây là cuộc sống mà tôi khao khát.

Giản dị.

Bình lặng.

Nhưng ngập tràn yêu thương.

Không phải thứ tình yêu kiểu “anh nuôi em”.

Mà là thứ tình yêu của “chúng ta cùng nhau gầy dựng”.

Chỉ có vậy — mới là hạnh phúc chân thành, vững bền.

Đôi lúc tôi nghĩ, nếu năm đó tôi không phát hiện ra Trần Vũ phản bội, thì giờ này tôi sẽ thế nào?

Có lẽ tôi vẫn tiếp tục bị che mắt, tiếp tục nghe những câu nói độc hại kiểu “em đang tiêu tiền của anh”, tiếp tục đánh mất chính mình trong một cuộc hôn nhân rỗng ruột.

Nhưng hiện tại — tôi chỉ thấy biết ơn.

Biết ơn vì tôi đã nhìn ra sự thật.

Biết ơn vì tôi không tự lừa mình dối người.

Biết ơn vì tôi đã đủ dũng khí để quay lưng.

Biết ơn vì tôi có cơ hội làm lại từ đầu.

Tất cả những điều này — đều là lựa chọn của chính tôi.

Và tôi — không hề hối hận.

-Hết-

Chương trước
Loading...