Con Là Ánh Nắng Sau Những Ngày Tối Nhất Của Mẹ
Chương 1
1.
Tôi tên là Tô Niệm, năm nay 32 tuổi.
Tôi và Trần Chí Viễn kết hôn được 8 năm, có một bé gái 6 tuổi tên là Đoá Đoá.
Tôi lương tháng 12.000 tệ, anh ta 15.000 tệ.
Cộng lại mỗi tháng hai vợ chồng thu nhập 27.000 tệ.
Tiền trả góp nhà 6.000 tệ, học phí mẫu giáo của Đoá Đoá 3.500 tệ, sinh hoạt phí 5.000 tệ, gửi cho bố mẹ chồng 2.000 tệ — còn dư khoảng 11.000 tệ.
Tám năm qua, chúng tôi tích góp được 380.000 tệ.
Không nhiều, nhưng cũng vững vàng.
Cho đến một tháng trước, Trần Chí Viễn nói quê nhà anh ta sắp giải toả.
“Có thể được chia ba căn hộ.”
Anh ta ngồi trên ghế sofa, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Nhưng chính sách đổi rồi, chia theo hộ khẩu. Nhà mình tính là một hộ, ba mẹ anh là một hộ, nên chỉ được chia hai căn.”
Tôi nhìn anh ta.
“Nếu ly hôn, thì có thể chia thêm được một căn.”
Tôi không nói gì.
“Chỉ là ly hôn giả, làm thủ tục qua loa thôi.” Anh ta nghiêng người tới, nắm tay tôi, “Chia nhà xong mình tái hôn.”
“Ba căn, để lại một căn cho Đoá Đoá, hai căn kia cho thuê. Tiền thuê mỗi tháng ít cũng phải bảy, tám nghìn.”
Tôi nhìn vào mắt anh ta.
Chân thành.
Khẩn cầu.
Thậm chí còn có chút cẩn thận.
“Tôi không đồng ý.”
Tôi rút tay lại.
Anh ta sững lại vài giây.
“Tại sao?”
“Ly hôn giả cũng là ly hôn thật.” Tôi nói, “Chỉ cần lấy giấy, về mặt pháp luật là chính thức.”
“Đó chỉ là hình thức thôi mà.” Anh ta bắt đầu sốt ruột, “Tình cảm giữa chúng ta có thay đổi gì đâu.”
“Nếu tình cảm không thay đổi, thì tại sao phải ly hôn?”
Anh ta cứng họng.
Tối hôm đó, anh ta không nói gì thêm.
Nhưng suốt một tháng sau, cứ cách ba ngày, anh ta lại lôi chuyện đó ra nói một lần.
Lúc thì trong bữa ăn.
Lúc thì trước giờ đi ngủ.
Lúc thì tôi vừa tan ca về đến cửa, anh ta đã đứng chờ sẵn.
“Em nghĩ cho Đoá Đoá đi.”
“Ba căn nhà đó, ít cũng phải năm, sáu trăm nghìn tệ đấy.”
“Người ta ai cũng làm thế, sao chỉ có nhà mình là không được?”
Tôi thực sự bắt đầu thấy phiền.
“Được.”
Khi tôi nói ra chữ đó, tôi thấy ánh mắt anh ta lập tức sáng rực lên.
“Thật à?”
“Ừm.” Tôi đáp, “Nhưng có điều kiện.”
“Em nói đi.”
“Số tiền tiết kiệm của tụi mình, tôi muốn giữ.”
Anh ta khựng lại.
“Ba mươi tám vạn?”
“Đúng vậy.” Tôi nhìn thẳng vào anh ta. “Anh không nói chỉ là hình thức thôi sao? Dù gì cũng sẽ tái hôn, tiền để ở chỗ tôi hay chỗ anh, có gì khác nhau đâu?”
Anh ta im lặng vài giây.
“Được.”
Quá dứt khoát.
Tim tôi khẽ giật một nhịp.
Ba mươi tám vạn đấy, anh ta không hề do dự.
Phải biết rằng, cái người đến cả chuyện mua cho tôi chiếc áo khoác hai nghìn tệ cũng phải lăn tăn ba ngày mới quyết, lại có thể gật đầu nhanh như vậy.
Nhưng tôi không nói gì.
“Còn nữa, căn nhà hiện tại, chuyển sang tên Đoá Đoá.”
Anh ta lại sững người.
“Cái này... nhà giải toả còn chưa chia xong mà?”
“Tôi nói là căn mình đang ở hiện tại.”
“Căn này á?” Anh ta cau mày, “Nhà này vẫn còn đang trả góp mà.”
“Thì cứ trả tiếp thôi.” Tôi nói, “Chỉ là đổi tên chủ sở hữu sang Đoá Đoá.”
Khuôn mặt anh ta bắt đầu tối lại.
“Em làm vậy còn gọi gì là ly hôn giả? Rõ ràng là phân chia tài sản!”
“Chẳng phải anh nói chỉ là hình thức sao?”
Tôi vẫn nhìn anh ta, bình tĩnh.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm vài giây.
“…Được.”
Khi nói ra chữ đó, khoé môi anh ta khẽ co giật.
Tôi thấy rất rõ.
Ngày hôm sau, chúng tôi đến ngân hàng, chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm sang tên tôi.
Ngày thứ ba, làm thủ tục sang tên căn nhà cho Đoá Đoá.
Đến ngày thứ tư, anh ta nói muốn đến cục dân chính.
“Em cứ làm việc đi, anh đi với chị họ là được.”
“Chị họ?”
“Ừ, chị họ anh có quen người bên đó, có thể làm thủ tục gấp.”
Tôi cũng không nghĩ nhiều.
Ba ngày sau, anh ta đem tờ giấy ly hôn về.
Tôi nhìn ngày trên đó, cả người như bị dội một gáo nước lạnh.
Ngày ký là ba ngày trước.
Trong khi anh ta nói là hôm nay mới đi làm thủ tục.
Vậy ba ngày trước, anh ta đã làm gì?
Tối đó, lúc anh ta đang tắm, tôi mở điện thoại của anh ta ra.
Mật khẩu suốt 8 năm chưa từng đổi — là ngày sinh của Đoá Đoá.
Tôi mở album ảnh.
Trống trơn.
Xem lịch sử trò chuyện WeChat.
Cũng không có gì.
Nhưng trong album đám mây, có một tấm ảnh chụp màn hình.
Là một tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn.
Trên ảnh là Trần Chí Viễn và một người phụ nữ.
Tôi không quen cô ta.
Nhưng cái tên ấy, tôi từng nghe qua.
Phương Đình.
Mối tình đầu thời đại học mà trước đây anh ta hay nhắc.
Ngày trên giấy đăng ký kết hôn đó, chính là ba ngày trước.
Cùng ngày với ngày trên giấy ly hôn của tôi và anh ta.
Tay tôi cầm điện thoại, run lên từng đợt.
Anh ta từ phòng tắm bước ra.
“Em sao thế? Mặt trắng bệch ra rồi kìa.”
Tôi tắt màn hình điện thoại.
“Không có gì.”
“Ngủ sớm đi nhé.” Anh ta vừa lau tóc vừa nói, “Mai anh còn phải đi công tác.”
“Đi đâu?”
“Về quê, vụ giải toả, phải về ký tên.”
Tôi nhìn anh ta.
Biểu cảm ấy, y như một tháng trước.
Chân thành.
Khẩn cầu.
Thậm chí còn có chút dè dặt.
“Ừ.”
Tôi đáp.
Tối hôm đó, tôi không ngủ nổi.
Nằm trên giường, nghe tiếng hít thở đều đều của anh ta bên cạnh,
Trong đầu tôi chỉ hiện lên tấm ảnh chụp tờ giấy đăng ký kết hôn kia.
Ba ngày trước.
Tôi và anh ta ly hôn.
Cũng trong ngày hôm đó, anh ta đi kết hôn với người khác.
Cùng một ngày.
Vậy ra, cái gọi là “ly hôn giả” — ngay từ đầu đã chẳng hề giả.
Ngay từ khoảnh khắc mở lời, anh ta đã thật lòng muốn rời bỏ tôi.
Ba căn nhà giải toả đâu?
Tôi mở điện thoại, tra thông tin quy hoạch của làng anh ta.
Không có gì cả.
Hoàn toàn trống trơn.
Ngôi làng đó — vốn dĩ chưa từng có kế hoạch giải toả nào.
Tôi bật cười.
Thì ra giải toả là giả.
Chia nhà là giả.
Chỉ có ly hôn là thật.
Thì ra bao nhiêu tính toán của anh ta, chẳng qua là để tôi ký giấy trong yên ổn.
Thì ra, tôi — Tô Niệm — đã thua trắng sau 8 năm hôn nhân, thua bởi một vở kịch được chuẩn bị chu đáo đến lạnh người.
Trời sáng rồi.
Trần Chí Viễn dậy sớm, thu dọn hành lý.
“Anh đi đây, chắc ba bốn ngày sẽ về.”
“Ừ.”
“Chăm Đoá Đoá giùm anh nhé.”
“Ừ.”
Anh ta đứng ở cửa chần chừ một lát.
“Em... không có gì muốn nói à?”
Tôi nhìn anh ta.
“Thuận buồm xuôi gió.”
Anh ta ngẩn người vài giây, sau đó cười nhẹ, quay lưng rời đi.
Cánh cửa vừa khép lại, tôi cầm lấy điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên, tôi gọi cho công ty môi giới bất động sản.
“Tôi có một căn hộ, muốn bán.”
“Dạ vâng, xin hỏi địa chỉ ạ?”
“Không bán nữa. Tôi muốn cho thuê.”
“Dạ được, vị trí nhà chị thuê cũng ổn, mỗi tháng khoảng 4.500 tệ.”
“Được.”
Cuộc gọi thứ hai, tôi gọi cho mẹ.
“Mẹ à, con ly hôn rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng ba giây.
“Ừ.” Mẹ chỉ nói một tiếng.
“Về đi, mẹ dọn sẵn phòng cho con rồi.”
Tôi cúp máy.
Cuộc gọi thứ ba, tôi gọi cho nhà mạng.
“Xin chào, tôi muốn huỷ số điện thoại này.”
“Chị chắc chắn chứ ạ? Số này chị đã dùng 11 năm rồi.”
Mười một năm.
Từ lúc yêu, đến cưới, rồi ly hôn.
Tôi từng gọi cho anh ta hơn 3.000 cuộc bằng số này.
“Tôi chắc chắn.” Tôi nói.
Hôm đó, tôi dọn dẹp hành lý, dắt Đoá Đoá rời khỏi căn nhà ấy.
Chìa khoá, tôi để lại trên bàn trà.
38 vạn tệ trong tài khoản, tôi không đụng đến một xu.
Đó là 8 năm của tôi, tôi xứng đáng có được.
Căn nhà sang tên cho Đoá Đoá, tiền thuê nhà mỗi tháng sẽ được chuyển vào tài khoản con bé.
Tôi không mang theo gì cả.
Tôi cũng không nợ nần gì cả.
Tôi chỉ thay một số điện thoại.
Thay một nơi ở.
Và quan trọng nhất — thay một cuộc đời.
2.
Ba ngày sau.
Trần Chí Viễn gọi điện cho tôi.
Gọi vào số mới của tôi.
Tôi chưa từng cho anh ta biết.
"Tìm được bằng cách nào?"
"Nhờ cô giáo ở trường mẫu giáo của Đoá Đoá tra." Giọng anh ta có chút gấp gáp. "Em dọn đi đâu rồi?"
"Không liên quan đến anh."
"Gì mà không liên quan? Đoá Đoá là con gái tôi!"
"Con gái của anh?"
Tôi bật cười.
"Ngày anh đi đăng ký kết hôn với Phương Đình, anh đã từng nghĩ tới con gái mình chưa?"
Đầu dây bên kia im bặt.
"Sao em biết chuyện đó?"
"Anh nghĩ tôi không nên biết à?"
Anh ta không trả lời.
Tôi nghe rõ tiếng thở gấp gáp qua điện thoại.
"Tôi có thể giải thích."
"Không cần."
Tôi cúp máy.
Điện thoại lại đổ chuông.
Tôi không nghe.
Lại đổ chuông.
Tôi vẫn không nghe.
Đến lần thứ ba, tôi nhấc máy.
"Anh gọi nữa là tôi chặn số đấy."
"Tô Niệm!" Anh ta gào lên. "Em nói chuyện với tôi kiểu đó à?"
"Tôi với anh ly hôn rồi."
Tôi bình tĩnh đáp.
"Tôi muốn nói sao là quyền của tôi."
Anh ta nghẹn họng.
"Chúng ta cần nói chuyện."
"Không còn gì để nói."
"Đoá Đoá thì sao? Con bé là con tôi!"
"Quyền nuôi con thuộc về tôi." Tôi đáp. "Trong đơn ly hôn đã ghi rất rõ."
"Đó là vì..."
"Vì sao?" Tôi ngắt lời. "Vì anh còn đang bận cưới người khác nên chẳng buồn tranh giành luôn cả quyền nuôi con à?"
Lại là một khoảng lặng.
"Tô Niệm, em nghe anh giải thích..."
"Tôi không muốn nghe."
"Phương Đình cô ấy mang thai rồi."
Tôi khựng lại.
Mang thai rồi.
"Bao lâu rồi?"
"Bốn tháng."
Bốn tháng.
Bốn tháng trước, anh ta bắt đầu đề nghị ly hôn giả với tôi.
Vậy trình tự là thế này:
Phương Đình mang thai.
Anh ta bắt đầu khuyên tôi ly hôn giả.
Sau đó ly hôn thật.
Rồi đăng ký kết hôn với cô ta.
Mọi thứ liên kết hoàn hảo, trơn tru, không chệch nửa bước.
Chuẩn không cần chỉnh.
“Chúc mừng.”