Bế Con Rời Biệt Thự

Chương 1



Tôi siết chặt tờ giấy chứng nhận ly hôn trong tay.

Cuốn sổ ly hôn bìa đỏ, góc bìa hơi quăn.

Vừa bước ra khỏi cục dân chính, nắng nóng phả xuống làm mặt đường nhựa như muốn chảy ra.

Tài xế của Cận Ẩn lái chiếc xe đen bóng loáng trượt đến trước mặt tôi một cách im lìm.

Cửa kính hạ xuống, gương mặt của Cận Ẩn dưới luồng điều hòa trông càng lạnh và sắc hơn.

“Lần cuối.”

Giọng anh phẳng lì, chẳng chút dao động.

“Lên xe. Tôi đưa cô về thu dọn đồ.”

Tôi mở cửa ngồi vào.

Luồng khí lạnh khiến da tay nổi hết da gà.

Ghế da rộng và mềm, trước kia thấy là hưởng thụ, giờ chỉ cảm thấy gượng gạo.

“Không cần đâu.”

Tôi nói, “Tôi gọi xe rồi.”

Cận Ẩn giả như không nghe, chỉ nhàn nhạt bảo tài xế:

“Đến biệt thự Tây Sơn.”

Xe khởi động, nhập vào dòng xe đông nghịt.

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, những tòa nhà kính phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Xuyên vào cái bộ truyện tổng tài ngược tâm này ba ngày, cuối cùng tôi cũng ly được rồi.

Nguyên chủ là kiểu nữ phụ ác độc trời không sợ đất không sợ, dùng đủ chiêu để cưới được nam chính Cận Ẩn, sinh cho anh một đứa con gái.

Sau đó thì tiếp tục làm loạn, hại con bé cũng biến thành tiểu phản diện bị ghét nhất nửa sau truyện.

Kết cục?

Hai mẹ con đều thảm vô cùng.

Giờ tôi là mẹ ruột của bé.

Xe chạy vào khu biệt thự, cây cối rợp bóng, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng chim.

Cánh cổng sắt lớn chạm khắc hoa văn mở ra không một tiếng động.

Cận Ẩn không xuống xe.

Tài xế thay anh mở cửa cho tôi.

“Cho cô ba tiếng.”

Cận Ẩn lạnh giọng, mắt chẳng buồn nhìn,

“Thu dọn đồ của cô và của Tang Dĩ, rồi rời đi. Sau này… đừng xuất hiện trước mặt tôi với Thẩm Diểu nữa.”

Thẩm Diểu – nữ chính trong truyện, bạch nguyệt quang của anh, sắp về nước.

Tôi “ừ” một tiếng rồi đóng cửa.

Xe lập tức quay đầu rời đi, không lưu luyến một giây.

Trong biệt thự trống trải đến lạnh người.

Đèn chùm pha lê sáng lóa, sàn đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu cái bóng mờ mịt của tôi.

Nguyên chủ mê phô trương, cứ như muốn dát vàng lên hết mấy bức tường.

Lòe loẹt, mà lại trống rỗng.

Bà giúp việc – bác Trương – đứng ở cửa phòng khách.

Sắc mặt bà không biểu cảm, ánh mắt mang theo chút khinh thường khó nhận ra.

Nguyên chủ trước kia đối xử với người làm toàn là chửi và quát.

“Phu nhân,” bà nói, giọng cứng nhắc, “Tiểu tiểu thư đang ở phòng riêng trên lầu.”

“Gọi tôi là Giang Vãn là được.”

Tôi sửa lại, “Phiền bác tìm giúp tôi vài cái túi hoặc thùng to, loại chắc chắn một chút.”

Bác Trương thoáng sửng sốt, rồi gật đầu đi lấy.

Tôi không lên phòng ngủ tầng hai – nơi đó thuộc về Cận Ẩn và nguyên chủ, đầy mùi nước hoa đắt tiền và cảm giác của một cuộc hôn nhân thất bại.

Tôi đi thẳng lên tầng ba, đến căn phòng cuối hành lang.

Cửa khép hờ.

Tôi đẩy vào.

Một căn “phòng công chúa” hồng lòe loẹt đập thẳng vào mắt.

Tường hồng, giường công chúa rèm voan hồng, một góc chất đầy búp bê đắt tiền.

Trên sàn còn vương vãi vỏ hộp đồ chơi.

Một bé gái mặc váy ren tinh xảo ngồi quay lưng về phía tôi, đang dùng kéo cắt tóc Barbie một cách tàn nhẫn.

Nghe tiếng mở cửa, con bé quật mạnh người lại.

Tang Dĩ.

Con gái của tôi trong truyện, tiểu phản diện tương lai.

Sáu tuổi, gương mặt thừa hưởng hết nét đẹp tinh tế của Cận Ẩn – đôi mắt to, hàng mi dài cong, như một búp bê sứ.

Nhưng lúc này, trong mắt nó chỉ có sự dữ dằn và thù địch.

“Cút ra ngoài!”

Nó thét lên, rồi ném thẳng cây kéo về phía tôi.

Cây kéo sượt qua tai tôi, keng một tiếng vào khung cửa, rồi rơi xuống thảm.

Tim tôi thót lên.

Không phải vì sợ.

Mà là… nghẹn.

Tôi đi đến, không nhìn cây kéo, cũng không nhìn nó.

Ánh mắt lướt qua núi đồ chơi, đồ hiệu chất thành đống.

Mở cửa phòng thay đồ, cả hàng quần áo trẻ em toàn đồ hiệu, có cái còn chưa tháo tag.

“Tang Dĩ,” tôi mở miệng, giọng hơi khô,

“Con tự thu dọn đồ đi. Chỉ mang theo món con thích nhất, cần nhất. Chúng ta phải rời khỏi đây.”

“Con không đi!”

Như con mèo bị giẫm vào đuôi, nó bật dậy xông đến đẩy tôi,

“Đây là nhà con! Cô cút đi! Ba sẽ đuổi cô! Cô mới là người phải cút!”

Nó không mạnh, nhưng cái sự bướng và dữ của trẻ con khiến tôi lùi nửa bước.

“Ba con đã giao con cho tôi.”

Tôi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nó,

“Trong giấy ly hôn ghi rất rõ. Bây giờ, đi theo tôi.”

“Cô nói dối! Ba không bao giờ bỏ con!”

Nó hét lên, giọng the thé,

“Đều tại cô! Đồ đàn bà xấu xa! Ba ghét cô! Con cũng ghét cô! Ghét nhất là cô!”

Nước mắt bắt đầu trào, khuôn mặt đỏ bừng vì giận và tủi.

Tôi thấy ngực nặng trĩu.

Trong truyện, Cận Ẩn không yêu thương con bé.

Nguyên chủ thì chỉ biết dùng tiền và nuông chiều để bù đắp, càng nuôi Tang Dĩ thành đứa nhỏ kiêu căng, thiếu tình thương.

“Ba con không bỏ con.”

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.

“Chỉ là sau này con ở với tôi. Giờ thu dọn đi, chúng ta không còn nhiều thời gian.”

“Không! Con không!”

Nó ngồi phịch xuống đất, hai chân đạp loạn.

“Con muốn ba! Con đi tìm ba! Cô tránh ra! Đồ xấu xa! Đồ ăn cắp! Cô cướp ba của con!”

Tiếng hét the thé vang vọng khắp căn phòng lớn.

Tôi nhắm mắt một giây.

Trong đầu thoáng hiện cảnh Tang Dĩ hậu kỳ trong truyện – dựa vào tiền và thế của Cận Ẩn mà bắt nạt bạn học, thậm chí bắt nạt con gái của nữ chính Thẩm Diểu.

Cuối cùng bị Cận Ẩn hoàn toàn vứt bỏ, kết cục rất thảm.

Không được để chuyện đó lặp lại.

Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt nó.

Con bé khóc đến mặt mũi tèm lem, vẫn trợn mắt nhìn tôi đầy hận.

“Tang Dĩ,” tôi nói chậm rãi,

“Khóc vô ích. La càng vô ích. Ba con sẽ không tới. Giờ chỉ có tôi và con. Chúng ta phải rời khỏi cái nhà lớn này, đến một nơi… nhỏ hơn rất nhiều. Không có bảo mẫu. Không có tài xế. Không có đồ chơi vừa nói là có, váy mới muốn là mua. Con phải học làm nhiều thứ.”

Nó ngẩn ra một chút, trong mắt thoáng hiện sự sợ hãi mơ hồ.

Nhưng ngay sau đó lại giận dữ quát lên:

“Cô gạt con! Cô hù con! Ba không như vậy!”

“Tôi không hù con.”

Tôi đứng dậy, quay lưng lại nó.

“Bác Trương mang túi đến rồi. Tự con gói. Nửa tiếng nữa tôi chờ dưới nhà. Quá giờ thì tự chịu.”

Tôi nói xong, kéo cửa rời đi.

Âm thanh khóc lóc rồi đập phá đồ chơi lập tức vang lên dữ dội hơn.

Tôi trở về tầng một.

Đồ của nguyên chủ chẳng có gì đáng lấy – mấy túi hiệu, nữ trang đều là tiền Cận Ẩn bỏ ra, tôi chẳng buồn đụng.

Tôi chỉ lấy vài bộ quần áo cũ và giấy tờ tùy thân mà tôi mang theo lúc “xuyên tới”, nhét vào cái túi vải cũ.

Bác Trương đem mấy cái túi không dệt loại lớn đặt lên bàn trà.

“Cô Giang,” bà đổi cách gọi, liếc về phía lầu ba – nơi tiếng ồn vẫn lẫn trong tiếng khóc, “Tiểu thư… có cần tôi giúp không?”

“Không cần.”

Tôi lắc đầu.

“Để con bé tự làm.”

Bác Trương không nói gì thêm.

Tôi ngồi lên bộ sofa Âu châu lạnh tanh, nghe tiếng đập phá trên lầu, lòng lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

Ba ngày xuyên sách, ký ly hôn, giành quyền nuôi Tang Dĩ (Cận Ẩn còn mừng vì trút được gánh nợ), và bây giờ…

Thời gian gấp đến mức tôi chẳng kịp cảm nhận nỗi sốc xuyên không hay nỗi buồn ly dị.

Tôi chỉ là một bà mẹ kế mới nhận phải cái ổ hỗn độn.

Nửa tiếng sau, tiếng ồn trên lầu nhỏ dần thành tiếng nấc.

Thêm mười phút nữa, cửa mở.

Tang Dĩ kéo theo một cái túi không dệt to đùng, giống như đang kéo một bao tải nặng, chật vật đi đến đầu cầu thang.

Túi quá to, thân hình nhỏ xíu của nó gần như bị che hết.

Mắt sưng đỏ, tóc rối tơi tả, váy ren dính đầy bụi.

Nó cố chấp, không nhìn tôi, càng không xin ai giúp.

Dùng hết sức lôi cái túi từng bậc từng bậc xuống.

Tiếng ma sát sột soạt vang đầy cầu thang.

Nó kéo rất chậm, mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, mặt đỏ bừng.

Khi túi mắc lại, nó giật mạnh, giật không được thì đá, giống như một con thú nhỏ tuyệt vọng nhưng lì lợm.

Bác Trương mấy lần định giúp, nhưng bị ánh mắt tôi ngăn lại.

Cuối cùng, cái túi cũng được kéo xuống đến sảnh.

Tang Dĩ ngồi phịch xuống thảm, thở hổn hển.

Túi nghiêng sang một bên, khóa kéo hở ra, lộ mấy món đồ chơi, vài cái váy vo tròn, thậm chí còn có mấy gói snack chưa bóc.

“Đi… đi chứ!”

Nó vừa thở vừa hét, giọng nghẹt lại vì khóc, ánh mắt dữ tợn nhưng sâu trong đáy mắt là sợ hãi và hoang mang.

Tôi xách cái túi vải nhẹ tênh của mình, cúi xuống nhấc cái túi to tướng của nó lên.

“Đi thôi.”

Chiếc xe tôi đặt từ sớm đã đợi ngoài cổng – chỉ là chiếc xe công nghệ bình thường màu trắng.

Tài xế giúp tôi bỏ túi vào cốp, tiếng nặng nề vang lên.

Tang Dĩ tự leo lên ghế sau, co người lại sát cửa sổ, quay mặt đi.

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự, hòa vào tiếng ồn của thành phố.

Những tòa nhà cao tầng lùi dần, nhường chỗ cho những khu phố cũ kỹ và chật chội hơn.

Đường hẹp, xe đông, người đông, tiếng rao bán vang khắp nơi.

Tang Dĩ vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài, mặt căng chặt.

Khi xe rẽ vào một con phố nhỏ với hai dãy nhà tập thể cũ kỹ, cuối cùng dừng trước cổng khu dân cư loang lổ mang cái bảng “Gia Viên Ấm Áp”, ánh mắt nó hoàn toàn vỡ vụn.

Sự dữ tợn cuối cùng cũng biến mất.

Chỉ còn lại sững sờ… và hoảng sợ.

“Đến rồi.” Tài xế nói.

Tôi thanh toán rồi xuống xe.Cốp mở ra, cái túi to nặng chịch. Tôi gồng sức kéo nó ra ngoài.

Chương tiếp
Loading...