Vọng Thư
Chương 1
1.
Cha ta ghét ta.
Ghét đến mức ra lệnh nhét đứa bé tám tuổi như ta vào quan tài, rồi chính tay đóng đinh phong nắp.
Nhưng cũng không phải ban đầu cha đã căm ghét ta như thế.
Người là môn sinh đắc ý của đương triều Tể tướng Nghiêm Lâu, tuổi còn trẻ đã làm đến chức tam phẩm, khiến ai nấy hâm mộ.
Cha vốn tính nhẫn nhịn, kiềm chế, xưa nay không quá thân thiết với ta.
Nhưng những lúc rảnh rỗi, người vẫn sẽ kiểm tra, chỉ dạy ta học hành.
Cũng từng đeo bên hông chiếc túi hương vụng về do chính tay ta khâu.
Cho đến sinh nhật tám tuổi năm ấy, quản gia đốt hai tràng pháo mừng.
Nào ngờ kiệu của Tể tướng Nghiêm vừa khéo đi ngang qua.
Ông ta xuống kiệu, bước vào phủ, gọi ta đến trò chuyện.
Thấy ta đối đáp trôi chảy, gương mặt ông ta ôn hòa, khẽ xoa đầu ta:
“Là một tiểu cô nương thanh tú lanh lợi đây mà.”
Ông ta chỉ chàng thiếu niên mặc bạch y đứng sau lưng:
“Ngươi thấy nó thế nào?”
“Ca ca giống như tuyết trên đỉnh núi vậy.”
Nghiêm tể tướng bật cười ha hả, quay sang cha ta:
“Thanh Tùng, con gái ông lanh lợi hơn ông nhiều đấy. Hai đứa nhỏ có duyên, chi bằng định thân đi, thế nào?”
Cha ta hoảng hốt, quỳ rạp xuống đất, dập đầu từ chối:
“Tiểu nữ tư chất tầm thường, làm sao xứng với tôn tử của ân sư?”
Nghiêm tể tướng gỡ chuỗi tràng hạt nơi cổ tay, nhét vào tay ta:
“Cứ vậy mà định rồi.”
Sau khi ông ta rời đi, sắc mặt cha trắng bệch.
Người giơ tay, tát thẳng vào mặt ta:
“Ta đã cảnh cáo con phải khiêm nhường, thà tầm thường cũng đừng bao giờ nổi bật.”
Ta chẳng hiểu gì.
Ai nấy đều muốn lấy lòng Nghiêm tể tướng, để trên quan lộ thăng tiến thuận lợi.
Chẳng phải cha cũng làm vậy sao?
Ta chỉ muốn giúp cha thôi mà.
Nhưng người chẳng giải thích gì thêm, chỉ quay lưng lạnh lùng sai quản gia:
“Quăng nó xuống hồ đi.”
Nước cuối thu lạnh lẽo cắt da, ta ngã bệnh phong hàn, gầy rộc cả người.
Thế nhưng cha ta vẫn chưa thấy đủ, còn chuẩn bị hẳn một cỗ quan tài cho ta.
Ta níu lấy tay người, khẩn thiết van xin:
“Phụ thân, phụ thân, con cầu xin người.”
“Từ nhỏ con đã không có nương, trên đời này chỉ còn lại mỗi mình người.”
“Từ nay con sẽ ngoan, con sẽ không bao giờ xuất đầu lộ diện nữa, con sẽ giả làm kẻ câm.”
“Phụ thân, xin đừng… xin đừng giết con…”
Nhưng người chẳng hề lay động, chỉ đổ thuốc xuống miệng ta.
Mi mắt ta dần nặng trĩu khép lại, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ tỉnh táo.
Ta nghe thấy tiếng người nghẹn ngào đáp lời gia nhân nhà Nghiêm đến thăm hỏi:
“Tiểu nữ phúc mỏng, đã rời khỏi nhân thế rồi.”
“Làm hỏng ý tốt của ân sư, vài hôm nữa ta sẽ đích thân đến cửa tạ tội.”
Quản gia khẽ nhắc:
“Lão gia, đến giờ rồi, nên hạ nắp quan tài thôi.”
Cha ta khàn giọng đáp:
“Để ta tự tay làm.”
Thế giới bỗng rơi vào một mảnh đen thẳm.
Cộc… cộc… cộc…
Mỗi tiếng đinh đóng xuống, như thể đang ghim thẳng vào linh hồn ta, xé nó thành từng mảnh vụn.
Ta tưởng rằng mình sẽ cứ như thế mà chết đi.
Nào ngờ người nhà họ Lăng làm qua loa, quan tài chôn quá nông, bị trận mưa lớn xối trôi xuống sông.
Một bà lão sống một mình phát hiện có động tĩnh trong cỗ quan tài, liền cứu ta ra.
Bà cũng từng hỏi về lai lịch của ta, nhưng ta nói mình chẳng nhớ gì cả.
Bà không hỏi thêm nữa.
Bà vô con vô cái, có được ta rồi thì thương như con ruột.
Nuôi nấng ta, bà dốc hết sức mình.
Ta muốn gì bà cũng đáp ứng, chỉ có một điều:
Không bao giờ được cởi tấm màn che mũ ra trước mặt người ngoài, để lộ dung nhan thật.
“Con xinh đẹp quá, mà ở cái xứ quê này, con gái thường dân nếu đẹp quá, chẳng phải là chuyện tốt lành gì.”
Trang điền nơi bà sống cách kinh thành không xa, nên tin tức vẫn khá thông tỏ.
Ta nghe người ta bàn tán khắp chốn, rằng ông lại được thăng quan, giờ đã là nhị phẩm đại nhân.
Có kẻ hậm hực nhổ toẹt xuống đất, hạ giọng mỉa mai:
“Cũng chỉ là một con chó săn của Nghiêm Lâu, dựa vào nịnh bợ mới có thể thăng tiến như diều gặp gió.”
Chỉ đến khi rời xa chốn hoa lệ phồn hoa, yến tiệc say sưa, ta mới biết hóa ra vị Nghiêm tể tướng ôn hòa, nhã nhặn kia, chính là kẻ đã thao túng triều chính hai mươi năm, bị bá tánh hận đến tận xương tủy.
Còn cha ta – chính là cánh tay phải đắc lực dưới trướng hắn.
Nhớ lại, ta chợt nghĩ đến vài chuyện vụn vặt năm xưa.
Lúc nhỏ, có lần ta tỉnh dậy giữa giấc ngủ trưa, không thấy bóng dáng nha hoàn Hồng Thược.
Ta chạy khắp nơi tìm, lại vô tình bắt gặp cảnh ông dùng một tay ấn chặt đầu Hồng Thược xuống chiếc lu nước.
Ông tàn nhẫn là thế.
Nhưng khi ấy, ta kính phục ông, chỉ giả vờ như không nhìn thấy.
Dẫu vậy, những lời đồn đại trong dân gian cũng chẳng hoàn toàn đúng.
Cha vốn đỗ thám hoa, tài hoa vốn sẵn, lại ít lời kiệm tiếng, đến mức ngay cả trò nịnh bợ lấy lòng… còn không bằng ta.
Những tin tức rời rạc ấy, ta nghe mà lòng vẫn dửng dưng.
Cho đến một ngày, trong trà quán, ta nghe thấy một câu như tiếng sấm nổ giữa trời quang:
“Lần này ta tận mắt chứng kiến Lăng gia bị tru di cả nhà.”
“Ai cơ? Lăng gia nào?”
“Còn ai nữa – chẳng phải Lăng Thanh Tùng, Thượng thư Bộ Hộ hay sao!”
2.
Chiếc chén trà trong tay ta run mạnh, nước trà đổ tràn ra ngoài.
Người kia vẫn thao thao kể cảnh hàng trăm binh lính xông thẳng vào Lăng gia, lục soát ra vô số vàng bạc châu báu, rồi lưỡi đao đặt ngang cổ Lăng Thanh Tùng, ông lại lao thẳng vào lưỡi đao, tự kết liễu đời mình…
Ta không ngừng nhủ thầm: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.”
“Ngươi vốn đã là kẻ chết rồi.”
Thế nhưng tim vẫn cuống cuồng đập loạn.
Không muốn nghe thêm, ta vội bước nhanh về nhà.
Chỉ thấy trên cành cây quế trước cửa, treo một dải lụa đỏ mảnh dài.
Bà bà nghe tiếng động, bước ra đón ta, trông thấy dải lụa ấy, sắc mặt lập tức biến đổi, bỗng ngồi sụp xuống đất.
Ta vội chạy tới đỡ bà đứng dậy đưa vào trong, bà lại hất tay ta ra, giục gấp:
“Nhanh, thu dọn hành lý, chúng ta phải đi.”
“Càng nhanh càng tốt!”
Mây đen ùn ùn kéo đến, cơn mưa mùa hạ nặng nề sắp trút xuống.
Bà lại đổi ý, siết tay ta, run run nói:
“Không, không còn thời gian nữa, chúng ta phải đi ngay bây giờ.”
Đến trước cổng Hạ gia, trời đã sập tối.
Bùn đất bám chặt vào áo váy ta, nặng nề như muốn đè cong cả lưng.
Bà bà nắm chặt tay ta, ép ta quỳ ngay trước cửa lớn nhà họ Hạ. Nước mắt bà hòa cùng mưa, rơi lã chã không dứt.
Bà nghẹn ngào:
“Tiểu Thư, ta vốn là người của phụ thân con.”
“Lăng gia đã xảy chuyện, e là sẽ liên lụy đến con.”
“Phụ thân con đã sớm có sắp xếp, Hạ gia sẽ nhận con làm con gái, để con được an toàn mà sống tiếp.”
Hạ Diễn Chương vốn là kẻ phong lưu, bên ngoài đào hoa dính dáng chẳng ít. Bỗng dưng có một người đàn bà dẫn theo một đứa trẻ tới nhận, nói là con ruột, cũng coi như hợp tình hợp lý.
Bà bà lại giục, giọng càng dồn dập:
“Quỳ lạy đi, lạy thật mạnh vào.”
Một cái, hai cái, rồi vô số cái.
Máu đã chảy ra.
Đau lắm!
Sắc mặt ta và bà bà trắng bệch, máu hòa trong mưa ròng rã, đôi tay run lẩy bẩy.
Đêm tối càng thêm thăm thẳm, cánh cửa hông khép chặt như miệng quái thú, như thể muốn nuốt chửng chúng ta.
Thì ra bao năm nay, phụ thân chỉ giả vờ thần phục Nghiêm Lâu, thực chất là âm thầm thu thập chứng cứ tội trạng.
Lần này xảy chuyện, e là đã bị Nghiêm Lâu phát hiện tâm ý phản nghịch.
Ngày trước, khi ta lọt vào mắt Nghiêm tể tướng, phụ thân lo rằng ta sẽ rơi vào vòng hiểm, mới bày kế cho ta giả chết thoát thân.
Hóa ra ông đã tính toán cho ta nhiều đến vậy.
Hóa ra ông yêu ta.
Thì ra trên đời này, có những cuộc chia ly, còn nặng hơn cả đoàn tụ, bởi đó là cách yêu sâu sắc nhất.
Phụ thân từng ban ơn lớn cho Hạ gia, Hạ Diễn Chương từng hứa sẽ đối đãi với ta còn hơn con ruột.
Ấy vậy mà lúc này, chúng ta lại gõ mãi cũng chẳng thể mở nổi cánh cửa ấy.
Ta vịn lấy con sư tử đá, chậm rãi đứng dậy, giọng khàn đặc:
“Bà bà, nơi này không dung nổi chúng ta đâu, chúng ta đi thôi.”
Bà bà khóc không thành tiếng:
“Tiểu Thư, dải lụa đỏ kia chính là dấu hiệu phụ thân nhắn nhủ – nếu chúng ta không tìm nơi lẩn trốn, e rằng sáng mai đã bị truy bắt tới nơi.”
“Lão gia vì con mà sắp đặt, đây đã là phương án tốt nhất rồi.”
“Lão nô chịu ơn nặng, nhất định phải hoàn thành di nguyện của ông.”
Nói xong, bà dập đầu càng lúc càng mạnh, đến mức ta kéo thế nào cũng không ngăn nổi.
Ta chỉ đành buông tay.
Nếu ta quay lưng bỏ đi, bà nhất định sẽ chạy theo.
Ngay khi ấy, cánh cửa hông “kẽo kẹt” mở ra.
Hai thiếu niên – một mặc áo trắng, một mặc áo tím – đứng trên bậc thềm cao.
Đêm mưa âm u, ngọn đèn treo lay động liên hồi.
Ánh mắt ta vô thức chạm vào thiếu niên áo trắng.
Máu trong người ta như đông cứng cả lại.
Là hắn!
3.
Năm xưa, đứng sau lưng Nghiêm tể tướng, suýt chút nữa đã trở thành vị hôn phu của ta – thiếu niên áo trắng ấy, chính là Nghiêm Miễn, nhị công tử được Nghiêm Lâu yêu thích nhất, cũng là con trai của Tam công chúa, em ruột bệ hạ.
Hắn chính là Tĩnh Quận Vương – Nghiêm Thanh Yến.
Khi đó hắn mới mười một, mười hai tuổi, đã phong tư tuấn tú như ngọc như lan.
Giờ đã năm năm trôi qua, lại càng thêm cao quý, sắc bén.
Ta vội vàng cúi thấp đầu, vùi thật sâu vào bậc thềm ướt sũng mưa.
Lặng lẽ cầu nguyện:
Năm năm qua ta đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa lúc này là đêm tối, ánh sáng mờ ảo… hắn chắc chắn sẽ không nhận ra ta.
Trong nhịp tim dồn dập như tiếng trống trận, ta nghe thấy giọng hắn trầm xuống:
“Phụ thân ngươi lại vô trách nhiệm đến thế?”
“Ở ngoài rước lấy nghiệt duyên, để lại cốt nhục bên ngoài, giờ con cái tìm đến cửa, vậy mà lại trốn tránh không gặp?”
Thiếu niên áo tím đứng cạnh – Hạ Vĩ, con trai duy nhất của Hạ Diễn Chương – sắc mặt xanh trắng đan xen, lạnh giọng quát:
“Trước tiên đưa họ vào nhà đã.”
Quản gia chần chừ:
“Nhưng lão gia đã dặn…”
Hạ Vĩ chau mày, giọng càng thêm khó chịu:
“Phụ thân thì ta sẽ tự mình giải thích. Chẳng lẽ giờ đến ta ngươi cũng không nghe lệnh?”
Quản gia vội vàng cúi đầu:
“Không dám, không dám.”
Ông ta lập tức gọi người dìu ta và bà bà vào trong.
Lúc lướt ngang qua Nghiêm Thanh Yến, ta càng cúi đầu thấp hơn nữa.
Hắn bất chợt mở miệng:
“Ngươi đã có hôn ước với nhà nào chưa?”
Hắn… nhận ra ta rồi sao?
Ta khẽ lắc đầu, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hạ Vĩ đứng bên cạnh, ánh mắt càng thêm nghi hoặc.
Hắn quét mắt từ trên xuống dưới, nhìn bộ y phục lấm lem bùn đất của ta, khóe môi nhếch lên, cười nhạt:
“Bảo phụ thân ngươi tìm người dạy dỗ lại đi. Bằng không, với cái dáng vẻ này, e rằng ngươi chỉ có thể mãi ở trong khuê phòng mà thôi.”
Trải qua biến cố lớn, lại dầm mưa cả đêm, sau khi mọi việc an bài, ta lịm đi.
Khi mở mắt lần nữa, đã là năm ngày sau.
Hạ Diễn Chương và Hạ phu nhân đang ngồi bên giường.
Thuở nhỏ, ta từng gặp ông vài lần, ông vẫn như xưa, giọng ôn hòa, ánh mắt yêu thương:
“Đứa trẻ ngoan, cuối cùng con cũng tỉnh.”
“Hôm ấy ta với phu nhân ngủ quá say, người dưới không dám quấy rầy, khiến con phải dầm mưa ngoài cửa lâu đến thế.”
“May mà con giữ được mạng, nếu không ta biết ăn nói sao với phụ mẫu con nơi chín suối.”
“Làm con bệnh nặng một trận, ta thật sự khó tránh khỏi lỗi.”
Lúc này ta đã là kẻ nương nhờ, ông đã đưa bậc thang, ta tất nhiên phải thuận theo.
“Hạ thúc thúc đừng tự trách, đều do bọn hạ nhân truyền lời không rõ ràng.”
Sắc mặt Hạ Diễn Chương thả lỏng hơn, quay đầu gọi ra cửa:
“Hạ Vĩ, còn không mau lại đây nhìn vị hôn thê của con đi!”