Tổng Tài, Vợ Anh Đã Kiện Bạch Nguyệt Quang Rồi!

Chương 2



Chuyện tình tay ba giữa Cố Lâm Uyên – Lâm Vãn Ý – và tôi, “người vợ chiếm tổ chim”, từ lâu đã là đề tài buôn chuyện số một trong giới thượng lưu.

Lời đồn cứ thế sinh sôi như nấm sau mưa, nhưng không ai ngờ — Lâm Vãn Ý lại âm thầm bày ra nhiều “chiêu trò” như thế, từng thứ một, đủ để đóng đinh tôi lên cây cột nhục của dư luận.

“Thứ hai — Tổn hại thân thể và tinh thần.

Ngày 15 tháng 8 năm ngoái, bị cáo Lâm Vãn Ý đã chủ động tới biệt thự Vân Đỉnh – nơi ở riêng của thân chủ tôi – để gặp mặt.

Tại đây, bị cáo cố tình khiêu khích và chọc giận thân chủ tôi, sau đó trong lúc hai bên xảy ra một va chạm nhỏ, bị cáo đã tự ý ngã từ cầu thang xuống, dựng lên hiện trường giả một vụ sảy thai.”

“Chính vì vụ việc này, thân chủ tôi không chỉ bị Cố Lâm Uyên cùng toàn bộ người nhà họ Cố lên án gay gắt, mà còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt, bạo lực tinh thần kéo dài suốt nhiều tháng trời — dẫn đến tổn thương nghiêm trọng cả về thể chất lẫn tinh thần.

Cùng lúc đó, bị cáo còn lợi dụng dư luận mạng, cố tình định hướng truyền thông, khiến danh dự của thân chủ tôi bị bôi nhọ nghiêm trọng, dẫn đến trầm cảm kéo dài.”

“Chúng tôi hiện đã nộp lên tòa chứng cứ số 16 đến 25, bao gồm:

– Video giám sát toàn cảnh trong biệt thự ngày hôm đó (cho thấy rõ bị cáo chủ động tiếp cận khu vực cầu thang, sau đó tự ngã về phía sau);

– Giấy chứng nhận y tế xác nhận bị cáo không hề mang thai tại thời điểm xảy ra sự việc;

– Bản sao báo cáo sẩy thai giả do bác sĩ bị cáo hối lộ lập ra – hiện bản gốc đã được chúng tôi thu thập và nộp kèm;

– Cùng với toàn bộ hồ sơ điều trị tâm lý của thân chủ tôi sau vụ việc.”

Phòng xử án chợt rúng động.

“Giả mang thai? Giả sảy thai á?”

“Trời ơi, chiêu này đúng là…”

“Tôi nói rồi mà, cô Thẩm nhìn không giống kiểu người đó đâu…”

“Suỵt! Nhỏ giọng thôi! Tổng giám đốc Cố còn ngồi kia kìa!”

Tôi có thể cảm nhận rõ ánh mắt phía sau lưng mình đang bốc lửa. Nóng rực đến mức như muốn thiêu rụi da thịt tôi, khoét ra hai lỗ cháy đen.

Là phẫn nộ? Hay… là một tia dao động không thể tin nổi?

Không quan trọng nữa rồi.

Luật sư của tôi ngừng lại một chút. Khi cất tiếng lần nữa, giọng ông trầm xuống, vang lên từng chữ như dội thẳng vào lòng người — mang theo sức nặng của một cơn giận bị nén chặt quá lâu:

“Thứ ba, cũng là yêu cầu tố tụng nghiêm trọng và cốt lõi nhất của thân chủ tôi — Tội cố ý can thiệp điều trị y tế dẫn đến tử vong.”

“Bị cáo – cô Lâm Vãn Ý – vì muốn triệt để trả thù thân chủ tôi, và cũng để củng cố vị trí trong lòng tổng giám đốc Cố, đã lợi dụng thế lực của gia đình trong ngành y tế để can thiệp vào quá trình điều trị khẩn cấp của cha thân chủ tôi – ông Thẩm Quốc Đống.”

“Vào tháng Mười Hai năm ngoái, ông Thẩm nhập viện tại bệnh viện Nhân Hòa (do gia tộc nhà họ Lâm nắm quyền chi phối) vì bị nhồi máu cơ tim cấp.

Ban đầu, bệnh tình đã được kiểm soát ổn định.

Tuy nhiên, cô Lâm Vãn Ý đã âm thầm mua chuộc bác sĩ và y tá trực ca đêm hôm đó — cố tình trì hoãn việc sử dụng thuốc quan trọng, thậm chí còn sửa đổi số liệu theo dõi sinh hiệu — khiến tình trạng bệnh của ông Thẩm đột ngột chuyển xấu.

Kết quả là: cấp cứu thất bại. Ông Thẩm tử vong ngay trong đêm.”

“…và lý do duy nhất khiến cô Lâm Vãn Ý làm tất cả những điều đó,

chỉ đơn giản vì — ông Thẩm Quốc Đống là người thân ruột thịt cuối cùng trên đời mà thân chủ tôi còn lại.

Cô ta muốn — bằng cách tàn nhẫn nhất — phá hủy hoàn toàn chỗ dựa tinh thần cuối cùng của thân chủ tôi.”

“Chúng tôi đã nộp lên tòa chứng cứ số 26 đến 50, bao gồm:

– Các đoạn ghi âm bí mật và lời khai bằng văn bản từ chính những bác sĩ và y tá bị cô ta mua chuộc (đã được giám định tư pháp);

– Bản sao của hồ sơ y tế bị chỉnh sửa (do một nhân viên nội bộ có lương tâm cung cấp);

– Dữ liệu ghi nhận thời gian bất thường trong quy trình cấp phát thuốc;

– Và… đoạn ghi hình trong phòng bệnh, ghi lại cảnh ông Thẩm Quốc Đống trong trạng thái mê man trước khi qua đời, liên tục nhắc đến tên Lâm Vãn Ý và thều thào: ‘Tại sao lại hại tôi…’.”

Im lặng.

Một sự im lặng chết chóc bao trùm cả phòng xử án.

Đến cả tiếng giở hồ sơ của thẩm phán… cũng vang lên lạnh người.

Cả khán phòng nín thở.

Những lời xì xào, những ánh mắt háo hức chờ xem drama lúc trước — nay đều biến mất. Thay vào đó là những ánh nhìn kinh hoàng, sững sờ… thậm chí là khiếp đảm.

Chỉ vì tranh giành một người đàn ông, mà có thể mưu tính, thủ đoạn đến mức giết người?

Đây không còn là mấy “phim máu chó” tình tay ba nữa.

Đây là một tội ác trần trụi.

“Không… không phải! Cô ta nói dối! Tất cả đều là vu khống!”

Một tiếng hét chói tai xé tan sự yên tĩnh như tang lễ.

Không biết từ lúc nào, Lâm Vãn Ý đã “tỉnh lại” — hoặc có lẽ… cô ta chưa từng ngất.

Sắc mặt trắng bệch như giấy, cả người run rẩy như chiếc lá bị gió cuốn. Nước mắt ào ạt tuôn xuống, toàn thân như sắp sụp đổ ngay tại chỗ.

Cô ta chỉ tay về phía tôi, giọng gào lên sắc bén đầy tuyệt vọng:

“Lâm Uyên! Anh phải tin em! Là Thẩm Thanh Từ! Cô ta hận em vì đã cướp mất anh! Cô ta muốn hại chết em! Cô ta dựng hết mọi bằng chứng này! Cô ta muốn em chết! Muốn hoàn toàn hủy hoại em!”

“Thưa tòa! Cô ta đang vu khống! Ghi âm đó là giả! Video đó là cắt ghép! Nhân chứng nhất định đã bị mua chuộc! Chính cô ta mới là người đàn bà độc ác nhất!”

Cô ta khóc đến tan ruột đứt gan, như thể đang gánh chịu nỗi oan khuất lớn nhất trên đời.

Dáng vẻ yếu ớt, gần như sụp đổ này — trước kia đã bao lần khiến Cố Lâm Uyên không chút do dự mà lao đến bên cô ta, đứng về phía cô ta, quay lưng lại với tôi.

Kết quả? Tôi bị gán cho cái danh “ác độc”, “ghen tuông”, “không biết điều” — hết lần này đến lần khác.

“Vãn Ý!”

Cố Lâm Uyên bật dậy, định xông lên như phản xạ. Nhưng lại một lần nữa bị cảnh sát tư pháp chặn lại.

Ánh mắt anh ta dán chặt vào Lâm Vãn Ý, chẳng che giấu chút nào sự lo lắng và đau lòng.

Nhưng khi anh ta quay sang nhìn tôi, ánh nhìn ấy… không còn chỉ có phẫn nộ.

Lần đầu tiên — tôi nhìn thấy trong mắt anh ta một thứ gì đó thật lạ lẫm: sự nghi ngờ, giằng xé, và cả… hoang mang.

Một tia chấn động – như thể chính anh ta cũng đang bắt đầu sợ hãi.

Sợ… rằng những gì tôi nói có thể là sự thật.

Anh ta không còn lớn tiếng quát tháo tôi như mọi lần, không còn vội vàng đứng ra bênh vực Lâm Vãn Ý như phản xạ tự nhiên nữa.

Anh ta chỉ đứng đó, lặng im, nhìn tôi như thể đang nhìn thấy một con người hoàn toàn khác.

Luật sư của tôi lạnh lùng phản công, giọng điệu rõ ràng, dứt khoát như dao cứa:

“Bị cáo – cô Lâm Vãn Ý – đề nghị cô cẩn trọng trong lời nói.

Việc cô công khai cáo buộc thân chủ tôi giả mạo chứng cứ, vu khống, là hành vi có dấu hiệu cấu thành tội phỉ báng mới.

Chúng tôi bảo lưu quyền khởi kiện bổ sung.”

“Còn về việc phía bị cáo nghi ngờ tính xác thực của các tài liệu, tòa án sẽ giao cho đơn vị giám định độc lập có thẩm quyền.

Tất cả chứng cứ mà chúng tôi đệ trình đều có chuỗi liên kết rõ ràng, nguồn gốc minh bạch, và hoàn toàn đủ sức vượt qua mọi quy trình giám định khắt khe nhất.”

“Ngoài ra…”

Luật sư của tôi đột ngột chuyển hướng, ánh mắt sắc như dao lia thẳng về phía bị cáo Lâm Vãn Ý.

“Vừa rồi cô có nói: ‘Cô ta hận tôi vì tôi cướp mất anh ấy’.

Vậy xin hỏi — có thể hiểu rằng chính cô đã thừa nhận mình chủ động can thiệp và cố gắng phá vỡ cuộc hôn nhân giữa thân chủ tôi và ông Cố Lâm Uyên?”

“Điều này hoàn toàn phù hợp với luận điểm buộc tội của chúng tôi — rằng bị cáo vì ghen tuông nên đã thực hiện hàng loạt hành vi xâm hại mang tính trả thù.”

Lâm Vãn Ý nghẹn họng. Cơn nức nở của cô ta bị chặn đứng lại.

Sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu.

Có lẽ chính cô ta cũng không ngờ — một câu nói cảm tính, thốt ra trong lúc hoảng loạn — lại lập tức bị biến thành “tự thú” trước tòa.

“Bộp!” — tiếng búa của thẩm phán vang lên nặng nề:

“Bị cáo Lâm Vãn Ý! Khống chế cảm xúc! Đây là tòa án, không phải sân khấu để cô diễn xuất!

Nếu còn tiếp tục hành vi vu cáo, gây rối trật tự xét xử, tòa sẽ xem xét áp dụng biện pháp cưỡng chế!”

“Luật sư bên bị cáo — hãy thực hiện đúng nghĩa vụ của mình, kiểm soát lời nói và hành vi của thân chủ!”

Luật sư phía bị cáo vội lau mồ hôi, cúi thấp đầu, thì thầm trấn an Lâm Vãn Ý như đang dỗ một kẻ sắp phát bệnh.

Lâm Vãn Ý rũ người xuống bàn, vai run bần bật, khóc nấc từng tiếng như thể đã hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng lần này — tiếng khóc đó… không còn là để gây thương cảm.

Mà là vì sợ hãi.

Buổi xét xử tiếp tục diễn ra trong bầu không khí kỳ dị và nặng nề đến nghẹt thở.

Luật sư của tôi dẫn dắt sắc bén, lập luận gãy gọn, chứng cứ chặt chẽ — từng câu từng chữ như búa tạ giáng xuống đầu bị cáo… và cả người đàn ông đang ngồi lặng im ở hàng đầu bên khán đài.

Cố Lâm Uyên — khuôn mặt dần tái nhợt đi, ánh mắt trống rỗng, nhưng sống lưng vẫn gắng giữ thẳng. Như thể vẫn đang níu kéo chút thể diện cuối cùng.

Trong khi phía bị cáo thì càng lúc càng lúng túng.

Luật sư của cô ta chỉ còn biết vòng vo lặp lại mấy luận điểm yếu ớt:

– Chứng cứ chưa đủ thuyết phục.

– Nhân chứng có thể bị ép cung.

– Và rằng: “thân chủ của tôi vốn hiền lành đơn thuần, tuyệt đối không thể làm ra hành vi độc ác như vậy…”

Thời gian chậm rãi trôi.

Máy lạnh trong phòng dường như bật quá mạnh, gió lạnh luồn qua từng khe áo, xuyên tận vào xương.

Tôi nhìn người phụ nữ ngồi trong bị cáo, gục đầu khóc đến kiệt sức.

Nhìn người đàn ông mà mình từng yêu — ngồi ở hàng đầu bên khán đài, ánh mắt lạc lõng, như đã bị rút sạch linh hồn, chỉ còn cái xác cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Và rồi, không thể ngăn được — từng mảnh ký ức rời rạc của năm năm qua… ùa về trong đầu tôi.

Năm năm trước — lần đầu tiên tôi gặp Cố Lâm Uyên.

Không phải một cuộc gặp tình cờ lãng mạn như trên phim.

Mà là… ở trong một câu lạc bộ cao cấp — nơi tôi làm thêm ca tối để mưu sinh.

Anh ta là khách VIP cấp cao nhất.

Còn tôi, chỉ là một nhân viên quản lý khu phòng riêng.

Tối hôm đó, anh ta uống quá chén, say đến mức nôn mửa khắp nơi. Những người đi cùng đã sớm bỏ về.

Không hiểu sao, tôi lại chọn ở lại.

Lặng lẽ, vụng về chăm sóc cho một người đàn ông say xỉn —

Rót nước.

Lau mặt.

Thu dọn đống hỗn độn bẩn thỉu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...