Tôi Mới Là Bà Chủ Thật

Chương 2



3

Cháu tôi hoảng loạn, thằng bé vốn tính rụt rè, từ sau khi bố mẹ mất nó đã bị ám ảnh tâm lý, chẳng nói nhiều với ai.

Nước mắt lưng tròng, nó cố nén khóc, run run đáp: ” Không… không tới nữa…”

Hành động của nó khiến tôi phân tâm.

Chỉ một sơ hở, tôi bị tên béo 300 cân đè xuống đất.

Vừa ngã, lập tức mấy gã cả nam lẫn nữ lao lên, ghì chặt tay chân tôi ép xuống nền gạch lạnh buốt.

Cơn đau lan khắp xương cốt, từng cú siết đều là ra tay ác độc, không để tôi có cơ hội vùng vẫy.

Thấy tôi bị đè xuống đất, mấy đứa cháu òa khóc, vội vàng quỳ xuống cầu xin Trần Tiểu Yến: ” Cháu sai rồi, sau này cháu không dám xin thêm bát cơm nữa, xin cô tha cho dì cháu!”

” Dì cháu đang mang thai, các người làm vậy sẽ làm dì cháu bị thương đó, bà chủ ơi, cháu sai rồi, tất cả là lỗi của cháu, đừng trách dì cháu.”

Đứa cháu lớn cất tiếng cầu xin trước, mấy đứa nhỏ hoảng loạn cũng quỳ theo, vừa khóc vừa lắp bắp: ” Bà chủ, xin cô tha cho dì cháu, cháu đưa tiền cho cô, nhà cháu có rất nhiều tiền.”

” Sau này bọn cháu cũng không đến đây ăn nữa, dì cháu đang mang song thai, mau thả dì cháu ra, kẻo làm hại đến em bé.”

Đứa cháu thứ hai tháo chiếc khóa vàng trên cổ – món quà bà ngoại tặng nó – dâng bằng hai tay cho Trần Tiểu Yến, khẩn thiết cầu xin: ” Đây là khóa vàng, coi như trả tiền cơm, xin cô tha cho dì cháu, được không?”

Trần Tiểu Yến nhận lấy, cúi đầu nhìn qua loa rồi hất tay ném thẳng vào thùng rác: ” Một lũ lừa đảo!

Đưa cái khóa giả ra lừa tao chắc?

Đồ nhãi ranh, tưởng tao ngu à!”

Nói rồi còn vung tay đập mạnh vào đầu đứa cháu thứ hai: ” Không có giáo dục!”

Cơn giận trong tôi bùng nổ, gào thét về phía Trần Tiểu Yến: ” Không được đánh trẻ con!

Cô mà dám động thêm một lần nữa, tôi với cô không xong đâu!”

” Bốp!”

Tên béo hơn 300 cân hung hăng tát thẳng vào sau gáy tôi.

Cơn đau nhói khiến đầu tôi ong ong, mắt hoa lên, đất trời quay cuồng.

Trán đập mạnh xuống nền, từng cơn đau lan tới bụng khiến tôi co rút từng đợt.

Tên béo hầm hầm giễu cợt: ” Mày có biết chồng bà chủ bọn tao là ai không?

Chính là Cố thiếu gia – người mà cả thủ đô này không ai dám động vào!”

” Đắc tội với Cố thiếu, chúng mày chết thế nào cũng chẳng biết!”

Tôi đau đến nghẹn lời, bụng quặn lại từng hồi không dứt.

Trần Tiểu Yến thì kiêu ngạo liếc xuống, khinh miệt: ” Muốn tao tha cũng được, bồi thường tiền, quỳ xuống xin lỗi, rồi cả đám phải ăn sạch cơm thừa trong thùng rác này cho tao nhớ đời!”

Vừa dứt lời, hai gã đàn ông đã khiêng ra hai thùng cơm thừa canh cặn từ bếp.

Mùi hôi thối lập tức lan tỏa, khiến tất cả người có mặt nhăn mặt, che mũi.

Đứa cháu lớn òa khóc cầu xin: ” Bọn cháu ăn, vậy là cô thả dì cháu ra phải không?”

Trần Tiểu Yến hừ lạnh đầy ngạo mạn: ” Còn phải xem biểu hiện thế nào.

Làm tao hài lòng, tao có khi sẽ tha một lần.”

Đứa cháu lớn tưởng rằng chỉ cần ăn đống cơm thừa đó thì dì sẽ được thả.

Nó run run đưa tay vào thùng cơm cặn, bốc một nắm cơm hôi thối nhét vào miệng: ” Cháu ăn, cháu ăn!

Xin cô tha cho dì cháu!”

Thấy anh trai làm gương, hai đứa nhỏ còn lại cũng vội vàng bốc cơm thừa bỏ vào miệng.

Tôi như phát điên, gào lên ngăn cản: ” Không được ăn!

Nghe lời dì, đừng ăn, sẽ bệnh mất!”

Trần Tiểu Yến giày cao gót gí chặt vào lưng tôi, giọng đầy khinh miệt: ” Không phải thích ăn chùa sao?

Hôm nay tao cho mày ăn đến chán thì thôi!”

Cô ta quay sang ra lệnh cho nhân viên: ” Nhét hết vào mồm nó cho tao!

Không được để sót một hạt nào!”

Một nữ nhân viên nhận lệnh, bốc một nắm cơm bẩn dí vào miệng tôi.

Tôi gắng hết sức quay mặt tránh, gào lớn: ” Tao là Giang Vũ San, con gái nhà giàu nhất thủ đô, nơi này là sản nghiệp của nhà họ Giang!

Nếu còn không buông ra, chúng mày đừng hòng sống yên ổn!”

Đám người như nghe thấy trò cười lớn, cười nhạo khắp nơi.

Đứa cháu thứ hai lập tức bấm đồng hồ điện thoại gọi cho ông nội: ” Ông ơi, dì bị người ta đánh!

Mau lái máy bay tới cứu!

Những người này xấu xa lắm!”

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng xe dừng lại.

Trong đám đông có người hô to: ” Cố thiếu đến rồi!”

Tất cả ánh mắt trong quán đồng loạt đổ dồn về phía cửa, tự động nhường ra một lối đi, trông chẳng khác nào cảnh nghênh đón hoàng đế – long trọng và đầy kính sợ.

4

Trần Tiểu Yến lập tức thu lại vẻ dữ tợn, biến thành bộ dạng yếu đuối, dịu dàng chạy tới: ” Hu hu hu… chồng ơi, cuối cùng anh cũng tới rồi.”

Đám bà con họ hàng của ả thì như lũ chó con, ào ào phụ họa: ” Anh rể, mau dạy dỗ con đàn bà mất nết kia đi, nó dẫn mấy đứa trẻ tới bắt nạt chị họ em.”

” Cố thiếu, con đàn bà này dẫn theo bốn đứa nhỏ tới ăn quỵt, bị bà chủ chúng tôi phát hiện, chẳng những không nhận sai mà còn đánh chúng tôi thảm hại.”

” Đại ca, Tiểu Yến chính là người anh yêu thương nhất, anh chắc chắn sẽ không để chị ấy chịu ấm ức.

Giờ anh tới rồi thì bọn em yên tâm rồi.”

” Con đàn bà kia còn to mồm khoe mình là con gái nhà giàu nhất, nói sẽ khiến quán chúng ta phải đóng cửa.

Ngoài nói khoác thì chẳng có bản lĩnh gì!”

Cố Thừa Nhẫn vừa bước vào, ánh mắt liền dính chặt lên người Trần Tiểu Yến, hoàn toàn không thấy tôi và mấy đứa cháu đang thảm hại trên nền đất.

Trong mắt anh tràn ngập lo lắng, hai tay nắm lấy vai ả, kiểm tra từ trên xuống dưới xem có bị thương không, giọng dịu dàng: ” Em có bị thương ở đâu không?”

” Cậu út.”

” Chú nhỏ.”

Đúng lúc này, mấy đứa cháu thấy cảnh tượng ấy đồng loạt bật thốt lên.

Cố Thừa Nhẫn sững lại, kinh ngạc nhìn sang mấy đứa nhỏ đang quỳ dưới đất, miệng còn dính cơm thiu, bộ dạng đáng thương vô cùng.

Trần Tiểu Yến lập tức trở mặt, đổ hết tội lên đầu bọn trẻ: ” Mấy đứa này hư hỏng lắm, có mẹ sinh không có cha dạy.

Vừa nãy còn gọi điện cho ông nội, bảo ông mang đại bác tới bắn chúng ta nữa cơ!”

” Chồng ơi, anh nhất định phải giúp em dạy cho lũ hỗn láo này một bài học!”

Nhìn cảnh người chồng từng một lòng thương yêu mình, giờ lại hết mực dịu dàng với người đàn bà khác, tim tôi như bị sắt nung đỏ chà xát, đau đớn đến mức cắn chặt răng mới chịu nổi.

Tôi nuốt xuống vị đắng chát, lạnh giọng chất vấn: ” Cô ta là vợ anh, vậy tôi là gì?”

Cố Thừa Nhẫn nghe thấy tiếng tôi, quay phắt lại.

Trong mắt anh thoáng hiện lên sự chột dạ cùng kinh hãi không tin nổi.

Anh vội vã bước nhanh về phía tôi, lo lắng và áy náy lấn át mọi cảm xúc khác: ” Vợ à, em không sao chứ?”

Anh vừa đỡ tôi dậy, tôi lập tức giáng thẳng vào mặt anh một cái tát như trời giáng: ” Giờ anh mới nhớ ra tôi là vợ anh sao!”

Không gian chết lặng trong chớp mắt.

Mọi người như bị sét đánh, kinh hãi nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng rồi chuyển thành kính sợ và hoảng loạn.

Trần Tiểu Yến chết lặng, run rẩy bám lấy tay anh: ” Anh… chuyện này là sao?”

Chỉ trong nháy mắt, ả đổi bộ mặt, tỏ ra vô tội như một con thỏ nhỏ.

Cố Thừa Nhẫn lập tức giật tay ra, né tránh ả, thậm chí không buồn liếc nhìn một cái.

Đối diện ánh mắt lạnh lẽo, đầy phẫn nộ của tôi, anh hoang mang, luống cuống: ” Vũ San… anh xin lỗi.

Về nhà anh sẽ giải thích với em được không?”

Anh ta vừa nói vừa đưa tay muốn kéo tay tôi ra ngoài.

Nhưng từ sau khi biết anh ta phản bội, dù cách một lớp vải, chỉ cần bàn tay đó chạm vào tôi, tôi cũng thấy ghê tởm.

Tôi tức giận, giơ tay tát thẳng vào mặt anh thêm một cái: ” Đừng có chạm vào tôi!”

Trần Tiểu Yến vội vàng chạy tới, đau lòng đứng chắn trước mặt Cố Thừa Nhẫn, dịu dàng hết mức: ” Anh, anh không sao chứ?

Có đau không?”

Cô ta còn kiễng chân, thổi lên dấu bàn tay in trên mặt anh, ra vẻ đầy thương xót.

Cố Thừa Nhẫn tránh sang bên, gạt đi sự đụng chạm của cô ta, giọng lạnh nhạt: ” Cô im đi.”

Trần Tiểu Yến giả vờ nửa ấm ức, nửa hiểu chuyện, nhưng vẫn không quên trêu ngươi tôi: ” Xin lỗi, chuyện này là lỗi của tôi, có muốn đánh thì đánh tôi đi, đừng trách anh Thừa Nhẫn.”

Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, không chút do dự, giơ tay tát liên tiếp hai cái, mạnh mẽ in lên má cô ta.

Cố Thừa Nhẫn theo phản xạ đau lòng, che chắn cho cô ta sau lưng: ” Đừng như vậy nữa.

Có gì thì chúng ta về nhà rồi nói, được không?”

Chính khoảnh khắc anh bảo vệ cô ta ấy, tim tôi như bị xé rách, càng đau càng tức.

Tôi lại giáng thêm một cái tát mạnh mẽ vào mặt anh: ” Nhà?

Anh còn dám nhắc tới nhà sao?

Cố Thừa Nhẫn, cuộc hôn nhân này, tôi nhất định ly hôn!”

Anh biết mình có lỗi, mang đầy áy náy, không cãi lại một câu nào.

Bốn đứa cháu thay nhau bênh vực tôi, giận dữ đấm vào người anh: ” Cậu út, cậu xấu lắm!

Cậu với người đàn bà kia bắt nạt dì, cháu không thích cậu nữa!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...