Tôi Không Cần Anh Nữa
Chương 1
1
Lục Hàn Xuyên phát hiện bị Hạ Huỳnh chặn số, có hơi ngơ ra.
Ba năm kết hôn, Hạ Huỳnh luôn là một người vợ chuẩn mực.
Là bà Lục, cô lúc nào cũng đoan trang, tao nhã, ôn hòa và rộng lượng.
Dù xuất hiện ở bất kỳ đâu, cô cũng luôn khiến người ta không thể bắt bẻ được điều gì.
Cho đến khi anh về đến nhà, nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn đặt ngay ngắn trên bàn.
Lúc đó anh mới muộn màng nhận ra, mình đã làm sai chuyện gì đó rồi.
“Chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, Khánh Huân luôn muốn làm hòa với em. Em không cần thiết phải căng thẳng như vậy.”
“Hôm nay là sinh nhật của Khánh Huân , cô ấy là bậc trưởng bối mời rượu em, em nên nhận.”
“Hồi còn trẻ thì có thể đổ cho xuất thân gia đình, nhưng giờ đã trưởng thành rồi mà còn không tự điều chỉnh được thì chỉ chứng tỏ em chưa đủ chín chắn. Với trạng thái này của em, anh sao dám nghĩ đến chuyện sinh con với em?”
Lục Hàn Xuyên nhặt tờ thỏa thuận ly hôn lên, đọc lướt qua nội dung, lại đặt nó về chỗ cũ.
Anh không cảm thấy bản thân làm gì sai.
Dù Hạ Huỳnh có chấp nhận hay không, thì Khánh Huân cũng đã từ bạn thân biến thành mẹ kế của cô từ lâu rồi.
Cô vẫn luôn tỏ thái độ xa cách, thù hằn với Khánh Huân , khiến quan hệ trong nhà căng như dây đàn.
Nhiều buổi tiệc cần có mặt vợ chồng, anh cũng không biết xoay xở thế nào cho phải.
Huống chi, tiếp xúc với Khánh Huân nhiều lần, anh thấy cô ấy cũng chẳng tệ như lời Hạ Huỳnh nói.
Thật lòng mà nói, thay vì cứ bám lấy quá khứ, chi bằng thay đổi tư duy, mỉm cười đối mặt.
Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên Hạ Huỳnh tức giận đến mức này, anh vẫn thấy hơi bối rối.
Siết chặt điện thoại, Lục Hàn Xuyên lại gọi vào số của cô.
Vẫn bị chặn.
Ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy Lục Hàn Xuyên và Khánh Huân cùng đứng trong tiệm bánh, chọn bánh sinh nhật, tôi đã biết – hôn nhân của tôi và anh ta, đến đây là hết.
Để không đi vào vết xe đổ của mẹ mình, sau khi phá tan tiệc sinh nhật của Khánh Huân , tôi thu dọn đồ đạc, dọn khỏi căn nhà từng là tổ ấm của hai vợ chồng.
Tính đến giờ, mọi việc xảy ra chưa đến bảy tiếng đồng hồ.
Trong bảy tiếng đó:
Tôi mất một tiếng để dọn đồ, một tiếng để đến ga tàu cao tốc, ba tiếng để đến nhà bà ngoại, và hai tiếng cuối cùng để thuyết phục bà cho tôi ở lại.
“Bà ngoại, con nói rồi mà, mắt nhìn người của bà không ổn đâu.”
“Hồi đó gả mẹ con cho một tên cặn bã, bây giờ lại giới thiệu con cho một tên khốn. Mẹ con và con, cả hai đời đều bị bà hại rồi. Bà phải chịu trách nhiệm đó nha.”
Tôi vừa nói vừa cười, đút cho bà một miếng dưa lưới Tây Châu.
Tựa đầu lên lưng bà, y như hồi bé con.
Thật ra, trước khi tôi đưa Khánh Huân về nhà chơi, quan hệ giữa ba mẹ tôi vẫn rất tốt.
Khi đó, đừng nói là mẹ tôi, đến cả tôi cũng chẳng ngờ nổi – Khánh Huân mới mười tám tuổi lại có thể thích một người đàn ông bốn mươi lăm tuổi như ba tôi.
Chênh nhau đến hai mươi bảy tuổi, vậy mà họ vẫn yêu nhau đến bất chấp tất cả.
Mẹ tôi là người mạnh mẽ cả đời, làm sao có thể chấp nhận việc chồng mình vì một đứa bạn học của con gái mà đòi ly hôn?
Một phút nghĩ quẩn, mẹ tôi nhảy từ tầng mười tám xuống.
Bà ngoại sợ tôi tiếp tục sống bên cạnh ba sẽ bị hủy hoại, nên đưa tôi về sống với bà.
Thấy tôi đi làm nhiều năm vẫn chưa lập gia đình, đối với đàn ông và hôn nhân đều mang tâm lý sợ hãi, bà sợ sau này tôi cô độc cả đời, nên đã giới thiệu tôi cho Lục Hàn Xuyên.
Ban đầu, bà là bạn thân với bà nội của anh ta, cứ nghĩ hai bên biết rõ nguồn gốc, cũng yên tâm.
Nhưng không ngờ, Lục Hàn Xuyên cái gì cũng tốt – chỉ có điều quá lý trí.
Bất kể là mối quan hệ nào, anh ta đều chỉ cân nhắc thiệt hơn, chưa từng đặt tình cảm lên đầu.
Cho nên, khi anh ta lừa tôi đến dự sinh nhật của Khánh Huân , miệng thì nói “vì tốt cho em”, thậm chí còn giữ chặt cổ tay tôi, ép tôi uống rượu do Khánh Huân mời, tôi đã lật bàn.
Tôi phá nát buổi tiệc sinh nhật của cô ta, và chỉ tay vào mặt ba tôi, hỏi ông ta có còn nhớ hôm nay là ngày gì không.
2
Phải.
Nói ra thật nực cười…
Sinh nhật của Khánh Huân , cũng chính là ngày giỗ mẹ tôi.
Thế nhưng, ngoài tôi ra, chẳng ai còn nhớ tới điều đó.
Ngay cả Lục Hàn Xuyên, người từng ôm tôi dịu dàng an ủi:
“Sau này, mỗi ngày giỗ mẹ em, anh sẽ luôn ở bên thắp hương cùng em. Anh sẽ không để em một mình đối mặt với quá khứ.”
Vậy mà đúng vào ngày giỗ mẹ tôi, đứng giữa ngã rẽ đến nghĩa trang Tiêu Lương và trung tâm thành phố phồn hoa, anh lại không do dự mà lái xe thẳng về phía thành phố.
Tôi bị anh nắm tay kéo vào sảnh lớn của khách sạn xa hoa lộng lẫy, nơi ánh đèn lấp lánh chiếu xuống những tấm bảng chúc mừng sinh nhật rực rỡ của Khánh Huân .
Có ảnh cô ta một mình, cũng có ảnh cô ta và ba tôi đang ôm nhau ngọt ngào tình tứ.
Bước vào phòng tiệc, Khánh Huân mặc váy dài cúp ngực màu tím nhạt, mái tóc xoăn lớn buông thả phía sau, ngồi ở ghế chủ vị với dáng vẻ đầy kiêu sa của nữ chủ nhân.
Trên ngón tay trắng muốt, gầy gò của cô ta đeo một chiếc nhẫn kim cương mấy carat, lấp lánh đến mức làm chói cả mắt tôi.
Mẹ tôi khi còn sống từng nói với ba rằng, sinh nhật bốn mươi tuổi, bà chỉ mong ông tặng một chiếc nhẫn kim cương.
Không cần đắt đỏ, chỉ vài chục triệu là được rồi.
Nhưng đến ngày sinh nhật bốn mươi của mẹ, ba tôi lại chẳng buồn về nhà.
Cuối cùng vẫn là tôi – dùng tiền mừng tuổi tích góp nhiều năm – tự tay mua tặng mẹ chiếc nhẫn đó.
Chiếc nhẫn Khánh Huân đang đeo, tôi cũng từng có.
Là món quà kỷ niệm ngày cưới năm ngoái mà Lục Hàn Xuyên tặng – giá hơn ba trăm triệu.
Tôi không muốn nhìn, nhưng vẫn không kìm được mà liếc qua một cái.
Rồi tôi thấy ba tôi đang nhìn Khánh Huân bằng ánh mắt đầy cưng chiều.
Thấy có sợi tóc vương trên vai cô ta, ông còn dịu dàng nhặt xuống giúp.
Sự chăm sóc tinh tế đến từng chi tiết đó – là thứ mẹ tôi cả đời chưa từng được cảm nhận.
Tôi nghiến chặt đầu lưỡi, toàn thân run rẩy đến phát lạnh.
“Huỳnh à, con tới rồi sao?
Hôm nay được gặp con ở đây, dì thật sự rất vui.”
Ánh mắt của Khánh Huân lướt nhẹ một vòng trên mặt Lục Hàn Xuyên, rồi mới nhàn nhạt quét sang tôi.
Cô ta đứng dậy, từng động tác mềm mại yểu điệu.
Móng tay đính kim cương phản chiếu ánh đèn chói lóa, hòa vào chiếc ly thủy tinh cao trong suốt.
Chất rượu màu đỏ sẫm xoay tròn từng vòng trong ly, như đang mời gọi.
Thấy tôi không đón lấy thiện ý của Khánh Huân , Lục Hàn Xuyên liền nhặt ly rượu trên bàn, uống thay tôi.
Thế nhưng anh ta còn chưa kịp uống hết một ly, tôi đã lật tung bàn tiệc.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, khi những món ăn đắt tiền được bày biện tinh xảo rơi lộp bộp xuống sàn, ánh mắt mà Lục Hàn Xuyên nhìn tôi khi ấy là như thế nào.
Thất vọng.
Bất mãn.
Và cả… chán ghét.
Người vợ đoan trang lịch sự mà anh ta luôn tự hào, hôm nay không còn đoan trang nữa.
Tôi khiến anh ta mất mặt.
Nghĩ kỹ lại, từ ngày quen biết Lục Hàn Xuyên đến giờ, đó là lần đầu tiên anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.
Hồi mới quen, chúng tôi cũng từng giống như bao cặp đôi bình thường khác: cùng leo núi, ngắm hoàng hôn.
Cùng cắm trại, đuổi theo những vì sao.
Đêm tân hôn, anh từng hứa với tôi:
“Cả đời này anh sẽ không để em phải chịu uất ức.”
“Chuyện em không thích làm, anh sẽ không bao giờ ép.”
“Những sai lầm mà ba em từng mắc phải, anh tuyệt đối sẽ không lặp lại.”
Khi đó, Khánh Huân vẫn chưa nhắm tới anh ta.
Cho đến lúc tôi nhận thấy sự khác thường của anh, điều tra kỹ mới phát hiện:
Hóa ra, từ tận năm ngoái, Khánh Huân đã lấy cớ “muốn hàn gắn quan hệ” để âm thầm tiếp cận Lục Hàn Xuyên.
Cả một năm trời, vậy mà Lục Hàn Xuyên lại chưa từng hé miệng nói với tôi lấy một lời.
Tôi từng muốn xem anh như bến cảng để tựa vào, thử tin tưởng một lần.
Nhưng giờ tôi thấy may mắn vì mình vẫn luôn giữ lại một chút đề phòng.
Chính vì có sự đề phòng đó, nên ngay khi có vấn đề, tôi mới có thể rút lui kịp thời.
Sự phản bội của Khánh Huân , cái chết của mẹ tôi… đã dạy tôi từ sớm rằng - không thể dễ dàng tin người.
Cũng vì thế mà ba năm qua, tôi luôn âm thầm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Không ngờ, ba năm chuẩn bị ấy… cuối cùng cũng có ngày cần dùng đến.
“Con chắc chắn rồi à?”
Bà ngoại thở dài, bà biết tôi chỉ đùa thôi, biết tôi chưa bao giờ thực sự trách bà.
Thật lòng mà nói, bà không hề muốn thấy tôi và Lục Hàn Xuyên đi đến bước này.
“Vâng. Nhân lúc… vẫn chưa có con.”