Thần Nữ Cầu Hòa Ly

Chương 4



17

Hội hoa đăng rất đông người.

Hoàng thượng và Tam hoàng tử đều ở đây, đương nhiên không thể chen chúc giữa đám đông.

Ta đề nghị đến Vọng Y lâu.

Vọng Y lâu là tửu lâu của nhà họ Giang.

Nằm đối diện với con phố tổ chức hội hoa đăng, có một gian phòng tuyệt đẹp để ngắm cảnh.

Gian phòng đó được ta cố ý giữ lại, không tiếp khách.

Trước kia, mỗi dịp Thượng Nguyên, hai đứa nhỏ và Tạ Từ Khanh cũng đều đến đây vì không muốn chen chúc ngoài đường.

Mọi sự sắp xếp đều vì sự an toàn của Tam hoàng tử và hoàng thượng.

Hoàng thượng rất hài lòng với đề nghị ấy.

Sau khi họ an tọa, ta xuống dưới sắp xếp cho tiểu nhị chuẩn bị một ít món đặc sản.

Cũng dặn kỹ rằng đang tiếp đón quý nhân, tuyệt đối không được để ai làm phiền.

Tiểu nhị vâng dạ.

Nhưng chưa ngồi bao lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào.

Giọng nói lạnh nhạt của Tạ Từ Khanh pha chút tức giận:

“Gọi Giang Minh Sương ra đây, ta muốn tự mình nói chuyện với nàng!”

18

Hoàng thượng và Tam hoàng tử đều bị tiếng la này thu hút.

Ta khẽ xin hoàng thượng an tâm, rồi đích thân ra ngoài xử lý.

Mở cửa bước ra, dưới lầu, ta thấy Tạ Từ Khanh.

Ngoài hắn ra còn có hai đứa nhỏ và Trần Uyển Quân.

Mấy người họ đang bị tiểu nhị chặn lại, không cho lên lầu.

“Chuyện gì vậy?” Ta hỏi.

Vẻ mặt tiểu nhị đầy khó xử:

“Chủ nhân, Thái phó đại nhân muốn đưa người nhà lên lầu ngắm đèn, nhưng tôi đã nói rõ là người đang tiếp quý nhân, không tiện. Ngài ấy vẫn nhất quyết muốn gặp người.”

Ta nhìn Tạ Từ Khanh, bật cười lạnh:

“Thái phó đại nhân thật uy phong. Người của ta đã nói rõ không tiếp khách, ngài còn muốn xông vào?”

Tạ Từ Khanh thấy ta thì cố nén giận, sắc mặt dịu lại đôi phần:

“Giang Minh Sương, ta vốn không muốn làm phiền, chỉ là… Uyển Quân đang mang thai. Chúng ta muốn ngắm đèn nhưng ngoài kia quá đông, chỉ mong mượn tạm gian phòng kia. Xem như vì tình nghĩa xưa, mong nàng nể mặt một lần.”

Ta đảo mắt:

“Thái phó đại nhân nói vậy là có ý gì? Cái thai trong bụng Trần Uyển Quân là con ta chắc? Ta vì sao phải nể mặt vì cô ta?”

“Ngươi!”

Tạ Từ Khanh định nổi giận, nhưng vì đang có việc cần nhờ, đành nén xuống.

“Cho dù không vì ta, cũng hãy vì hai đứa nhỏ. Dù sao ta và nàng cũng từng là vợ chồng, sao có thể tuyệt tình đến vậy?”

Nghe hắn nói vậy, ta mới nhìn về phía hai đứa nhỏ đang đứng phía sau.

Chúng có vẻ đã trầm lặng hơn trước, cả người cũng gầy đi rõ rệt.

Không biết có phải là ảo giác, ánh mắt nhìn ta không còn thù hận như trước mà mang theo mấy phần cẩn trọng và uất ức.

Tim ta khẽ đau.

Nhưng ta vẫn quay đầu, lạnh nhạt:

“Xem tình nghĩa phu thê xưa, ta khuyên ngươi nên rời đi sớm. Ta đang tiếp đón quý nhân, không rảnh ứng phó với ngươi.”

Lúc này Trần Uyển Quân bỗng bật cười khẩy.

Nàng ta đưa tay vuốt nhẹ bụng đã lộ rõ:

“Quý nhân? Một nữ thương nhân như ngươi thì tiếp nổi quý nhân nào chứ? Nhiều lắm cũng chỉ là đám nhà giàu mới nổi.”

Rồi quay sang nũng nịu với Tạ Từ Khanh:

“Từ Khanh, huynh cứ bảo Giang Minh Sương đuổi mấy vị khách kia đi, nhường lại phòng là được rồi mà? Mấy người buôn bán đó, chẳng lẽ lại không nể mặt Thái phó?”

Sắc mặt Tạ Từ Khanh có phần do dự.

Đúng lúc này, cánh cửa tầng trên bỗng mở ra.

Một cục bông nhỏ được bọc kín bước xuống.

Nó lao tới ôm chặt lấy ta, ngẩng đầu hỏi:

“Mẫu thân, phụ hoàng hỏi sao người chưa quay lại? Người ăn cùng với ngài mà…”

19

Ta vội vàng ôm lấy Tam hoàng tử, sợ nó ngã.

Cúi đầu dịu dàng nói:

“Được rồi, mẫu thân về ngay đây.”

Ta xoay người định rời đi thì bị Tạ Từ Khanh giữ chặt cánh tay.

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sáng rực đầy giận dữ, nghiến răng chất vấn liên tiếp:

“Nó là ai? Sao gọi nàng là mẫu thân? Nàng… lại tái giá rồi sao?”

Ta sững người, cúi đầu nhìn Tam hoàng tử.

Tạ Từ Khanh thân là Thái phó, đương nhiên biết Tam hoàng tử.

Chỉ là hôm nay Tam hoàng tử đội mũ lớn, che nửa khuôn mặt, lại rúc vào lòng ta, nên hắn không nhận ra.

Nhưng đông người thế này, ta cũng không muốn giải thích.

Ta vùng vẫy muốn gạt tay hắn ra:

“Chuyện của ta không cần ngươi lo!”

Tạ Từ Khanh nổi giận:

“Sao lại không? Nàng là mẫu thân của Linh nhi và Hiến nhi, sao có thể nhận con người khác?”

Hai đứa nhỏ suýt bật khóc nhưng vẫn cắn môi chịu đựng.

Tạ Linh nhịn không được lao tới đẩy Tam hoàng tử:

“Ngươi là ai? Sao lại dám gọi nàng là mẫu thân? Ngươi không có mẫu thân à?”

“Đủ rồi, Tạ Linh!”

Ta quát lớn.

Tạ Linh như bị giáng một gậy, nước mắt lăn dài.

Tam hoàng tử tuy bị dọa sợ nhưng vẫn bám lấy ta không buông.

Nó chu môi nói với Tạ Linh:

“Rõ ràng là các ngươi không cần mẫu thân, giờ còn khóc làm gì?”

Nghe vậy, Tạ Linh bật khóc nức nở.

Tạ Từ Khanh không rảnh để dỗ con gái.

Hắn vẫn đang nghĩ tới chuyện khác.

“Thật sự… nàng tái giá rồi sao? Người ở trên lầu kia… là phu quân nàng?”

“Không.”

Ta vội vàng phủ nhận.

Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ.

Nhưng Tạ Từ Khanh không tin:

“Hừ! Nàng lừa ta cũng vô ích. Vừa rồi đứa nhỏ còn gọi hắn là phụ hoàng!”

“Tránh ra! Ta muốn lên xem thử, rốt cuộc là ai khiến nàng vứt bỏ hết thể diện cầu xin hòa ly!”

“Ngươi không được lên!”

Ta chặn lại, ra hiệu cho tiểu nhị ngăn hắn.

Nhưng Tạ Từ Khanh như phát cuồng, bất chấp tất cả lao lên.

Trong lúc hỗn loạn, cánh cửa lầu trên bật mở.

Một người bước ra.

Khi thấy rõ là ai, Tạ Từ Khanh lập tức cứng người, im bặt.

20

Hoàng thượng không muốn chuyện bị làm lớn.

Ngay khi Tạ Từ Khanh chuẩn bị quỳ xuống, ám vệ liền bước ra đỡ hắn dậy.

Hoàng thượng không liếc hắn lấy một cái, xoay người trở lại phòng.

Ta cũng ôm Tam hoàng tử theo sau.

Hoàng thượng tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ăn cơm xong, ngài cùng Tam hoàng tử thưởng hoa đăng một lúc rồi rời đi.

Trước khi đi, hoàng thượng hỏi ta có muốn xin tha cho Tạ Từ Khanh không.

Ta suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.

Người sống, phải học cách gánh vác hậu quả của mình.

Thành cũng được, bại cũng thế.

Đều là nhân quả.

Ngày hôm sau, ta nghe tin Tạ Từ Khanh bị hoàng thượng trách phạt trên triều.

Ngài nói hắn kiêu căng ngạo mạn, cách chức Thái phó.

Tuy vẫn lưu hắn lại trong Hàn Lâm Viện tu sửa sử sách, nhưng danh vọng không còn.

Thái phó tuy chỉ là hư chức, nhưng địa vị trong trăm quan rất cao.

Giờ bị miễn nhiệm, lại khiến hoàng thượng mất lòng, địa vị của Tạ Từ Khanh coi như tụt dốc không phanh.

Cùng lúc đó, ta nhận được thánh chỉ phong ta làm Vĩnh Quốc phu nhân.

Người người đến chúc mừng.

Tạ Từ Khanh cũng tới.

Chỉ là hắn chỉ đứng ngoài cửa một lúc, không dám vào.

Chẳng bao lâu sau, ta nghe tin hắn đã bán phủ.

Đúng như ta đoán, hắn bán cả gia nhân lẫn nhà cửa, đổi lấy một căn nhà nhỏ ở khu xa.

Vị trí ngôi nhà rất kém, không cách âm, nghe đâu ngày nào cũng có tiếng cãi vã.

Trần Uyển Quân và Tạ Từ Khanh bắt đầu chán ghét lẫn nhau.

Trần Uyển Quân than mình số khổ, lấy phải phu quân vô dụng, lại phải chăm sóc mẹ chồng tàn tật, còn phải nuôi hai đứa con riêng.

Tạ Từ Khanh thì hối hận vì nhìn nhầm người, cưới phải nữ nhân không an phận, khiến nhà tan cửa nát.

Chuyện cãi vã giữa họ, ta chẳng hề để tâm.

Rất nhanh đã tới sinh thần của ta.

Tam hoàng tử đặc biệt đến chúc mừng.

Nó chơi rất lâu.

Khi rời đi, ta tiễn ra tận cửa.

Ngay ngoài cửa, ta gặp lại Tạ Từ Khanh.

21

Tạ Từ Khanh không đến một mình, hắn còn đưa theo Tạ Hiến và Tạ Linh.

Hai đứa nhỏ cúi gằm mặt, không dám nhìn ta.

Chỉ có Tạ Từ Khanh là đầy vẻ chân thành:

“Minh Sương, trước đây là ta sai rồi.”

“Ta sẽ lập tức hưu Trần Uyển Quân, nàng cho ta một cơ hội nữa có được không?”

Trong lòng ta dâng lên một cơn lạnh lẽo vô tận.

Chưa bao giờ ta thấy hắn đáng ghét như lúc này.

“Tạ Từ Khanh, Trần Uyển Quân còn đang mang thai con ngươi đó, tính theo ngày thì cũng sắp sinh rồi, ngươi chắc chắn muốn hưu nàng ta?”

Sắc mặt Tạ Từ Khanh thoáng qua vẻ chán ghét.

Lúc trước yêu bao nhiêu, bây giờ lại hận bấy nhiêu.

“Con đàn bà đó khiến cả nhà không yên, ta hưu nàng ta thì sao chứ?”

“Hơn nữa, ta đâu có thiếu con cái, Minh Sương à, Hiến nhi và Linh nhi do nàng sinh ra đều là những đứa trẻ ngoan, có chúng là đủ rồi.”

Nhìn bộ dạng này của hắn, ta chỉ cảm thấy buồn nôn tột độ.

Không muốn dây dưa thêm, ta xoay người trở vào phủ.

Ngay lúc cánh cổng lớn khép lại, phía xa có người chạy tới gọi lớn:

“Tạ đại nhân! Phu nhân nhà ngài sắp sinh rồi!”

Ta bỗng cảm thấy thật châm chọc.

Năm đó ta sinh hai đứa con, Trần Uyển Quân bị cảm lạnh, Tạ Từ Khanh bỏ mặc ta đang đau đớn vượt cạn để chạy đến thăm nàng ta.

Khi ấy ta như có một bàn tay bóp nghẹt lấy tim, đau đến khó thở.

Giờ đến lượt Trần Uyển Quân sinh, hắn lại chạy đến chúc mừng sinh thần của ta.

Gió xoay chiều rồi.

Trần Uyển Quân à, những uất nhục, đau khổ năm đó ta từng nếm trải, giờ ngươi cũng đã cảm nhận được chưa?

22

Trần Uyển Quân sau cùng sinh cho Tạ Từ Khanh một đứa con trai.

Chuyện Tạ Từ Khanh nói muốn hưu nàng ta hôm trước, cũng chỉ là lời nói suông.

Hắn và Trần Uyển Quân dây dưa bao năm, ai ai cũng biết, vì sĩ diện nên hắn sẽ không dễ gì hưu vợ.

Nếu ta bằng lòng quay lại, có lẽ hắn sẽ liều lĩnh thử một lần.

Nhưng hiện tại Trần Uyển Quân đã sinh con trai cho hắn, hắn tuyệt đối không dám mạo hiểm.

Hai người họ coi như đã bị trói chặt vào nhau.

Chỉ là, những ngày tháng của họ giờ đây càng thêm khốn khổ.

Từ sau khi bị giáng chức, bổng lộc của Tạ Từ Khanh đã ít lại càng ít.

Bán phủ đệ đổi được không ít ngân lượng, nhưng hắn vẫn chưa cam tâm, muốn tìm đường trở lại.

Vì thế, hắn lấy ra phần lớn số tiền để lo lót, tìm cửa quan hệ.

Số còn lại, dùng để mua thuốc cho Tạ lão phu nhân, mua trang sức cho Trần Uyển Quân, lo chi phí sinh hoạt hàng ngày – tất cả đều phải dè xẻn từng đồng.

Nghèo khổ khiến tình nghĩa cũng phai nhạt.

Dù từng yêu sâu đến mấy, cũng sẽ bị những lần cãi vã làm hao mòn.

Ta thỉnh thoảng gặp Trần Uyển Quân ở vài buổi tiệc.

Khi đó ta là khách quý được mời ngồi ghế đầu, còn nàng ta chỉ có thể lặng lẽ nép mình ở một góc không ai chú ý.

Do sinh nở không được chăm sóc tử tế, nàng ta giờ sắc mặt tiều tụy, thân hình phát tướng.

Không còn chút khí chất thanh tao nhã nhặn, đậm chất thư hương như trước kia.

Nàng ta cũng biết điều, không đến trước mặt ta tìm sự tồn tại.

Mà ta, cũng chẳng buồn ra tay.

Không phải vì ta độ lượng.

Mà vì, so với ta cố tình trả thù, thì để bọn họ tự giày vò nhau trong những ngày tháng dày đặc bất mãn, cay đắng – lại càng khiến họ khó chịu hơn gấp bội.

Bởi vì, cái gọi là hối hận, sẽ gặm nhấm trái tim họ từng ngày.

Vậy là đủ rồi.

23

Đông qua xuân tới, Tam hoàng tử lại lớn thêm một tuổi.

Tân Thái phó đề nghị ngài nên đọc thêm sách.

Vì thế, sau khi ghé thăm cửa hàng, ta dẫn Tam hoàng tử đến hiệu sách.

Không ngờ tại đó, ta gặp lại Tạ Hiến.

Hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, đều có phần bất ngờ.

“Thưa mẫu thân, thưa Tam hoàng tử.”

Tạ Hiến là người lên tiếng trước.

Ánh mắt nó nhìn Tam hoàng tử lộ ra vài phần ngưỡng mộ.

Nó đã thay đổi rất nhiều.

Trầm ổn, kiệm lời.

Và gầy đi trông thấy.

Kỹ càng nhìn lại, trên người nó vẫn là y phục cũ từ năm ngoái, tay áo ngắn cũn cỡn.

Ta thở dài.

Gần đây, nhà họ Tạ lại xảy ra chuyện.

Tạ Từ Khanh vì bị tố cáo hối lộ nên tiếp tục bị giáng chức.

Ai ai cũng biết hắn không còn cơ hội được trọng dụng nữa.

Nhà họ Tạ ngày càng hỗn loạn.

Ta biết, hiện tại Tạ Hiến và Tạ Linh đều sống rất khó khăn.

Vì Trần Uyển Quân đã có con trai ruột, hai đứa trước kia vốn là công cụ tranh sủng, giờ chẳng còn giá trị.

Ngược lại, còn trở thành cái gai trong mắt nàng ta.

Trong nội trạch, kiểu hà khắc âm thầm của mẹ kế, không lời nào cũng đủ khiến người ta khốn khổ.

Hai đứa nhỏ dạo này chắc đã chịu không ít tủi nhục.

Nghĩ vậy, ta lấy vài tờ ngân phiếu từ ngực áo, đưa cho nó:

“Cùng muội muội tiêu dùng.”

Nước mắt Tạ Hiến lập tức rơi lã chã.

Ta nhìn, lòng có phần xót xa.

Trẻ con khác người lớn.

Rất nhiều đạo lý, bọn trẻ còn chưa hiểu rõ.

Đôi khi, lỗi không nằm ở chúng.

Mà là do người lớn đã không dạy dỗ đúng cách.

Nhưng một khi chúng biết sai mà chịu sửa, ta không ngại cho thêm một cơ hội.

“Thưa mẫu thân… con xin lỗi.”

Ta nghe thấy Tạ Hiến khẽ nói.

Ta giơ tay xoa đầu nó.

Trên đường về, xe ngựa chạy ngang qua phủ họ Tạ.

Trước cổng lại tụ tập không ít người.

Ta cho xe dừng lại nhìn.

Thì ra là Tạ Từ Khanh và Trần Uyển Quân đang cãi nhau giữa đường.

Tóc tai Trần Uyển Quân rối bời, một bên má còn có dấu bàn tay rõ ràng.

Trên mặt Tạ Từ Khanh cũng có vài vết cào.

Hai người họ lúc này chẳng khác gì cặp vợ chồng chợ búa.

Tạ lão phu nhân nằm dưới đất, vừa khóc vừa mắng:

“Đồ đàn bà thối tha! Ta sao lại mù mắt mà tưởng ngươi hơn Minh Sương chứ?! Từ khi cưới ngươi vào cửa, cả nhà loạn hết cả! Ta… ta hối hận quá rồi!”

Ta ngồi trong xe ngựa, lướt qua bọn họ.

Không dừng lại, cũng chẳng quay đầu.

Sự thê thảm của họ, chính là lời ca tụng tốt đẹp nhất dành cho ta.

Bởi vì con người, luôn phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của chính mình.

Năm đó ta lựa chọn hòa ly, không một ai tán thành.

Thế nhưng hiện tại, tất cả đã chứng minh: ta không sai.

-Hoàn-

Chương trước
Loading...