Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Sếp Tôi Có Bạn Gái Cần Điều Trị Gấp
Chương 2
3
Lục Phùng Xuyên bảo tôi tự chọn vị trí công tác mới, tất nhiên chỉ đổi cái tên gọi, còn những việc tôi phải làm thì không thay đổi, vì trợ lý mới – cô bạn gái nhỏ xinh kia – chỉ là cái “gối thêu hoa rỗng ruột”.
Nếu không phải nhờ thân phận bạn gái sếp đầy “quyền lực”, thì e rằng ngay cả một việc đơn giản như sắp xếp công việc cũng chẳng ai nhắc đến.
Vì sức khỏe thể chất lẫn tinh thần sau này, tôi cố ý chọn một bộ phận và vị trí xa Lục Phùng Xuyên nhất có thể.
Nào ngờ ngay ngày đi làm đầu tiên, tôi lại gặp rắc rối.
Công việc của tôi có liên quan đến nhiều tài liệu mật, nên cần chính Lục Phùng Xuyên mở quyền truy cập.
Máy tính mới không có quyền, tôi theo phản xạ mở WeChat định nhắn cho Lục Phùng Xuyên, nghĩ một lát, vẫn quyết định liên hệ phòng nhân sự.
“Chị Lệ, phiền chị nhắn với sếp một tiếng, bảo sếp mở quyền cho máy tính mới của em ạ.”
Người phòng nhân sự là người hiểu rõ nội tình nhất trong công ty, chẳng cần tôi nói nhiều, đã hiểu tôi đang ngại chuyện gì, lập tức gật đầu đồng ý.
Tôi cũng yên tâm ngồi đợi, tiện thể tranh thủ “ngó nghiêng” vài video giải trí.
Dạo này Lâm Mạn thậm chí còn dọn luôn bàn làm việc vào trong văn phòng Lục Phùng Xuyên, hai người mỗi sáng đến công ty việc đầu tiên chính là dính lấy nhau một lúc.
Tôi dù có thấy “đắng họng” thì người ta cũng là đôi nam nữ trưởng thành yêu đương đàng hoàng, tôi nào có tư cách nói gì.
Chờ thì chờ, dù sao tôi cũng tính lương theo ngày.
Nhưng tôi không ngờ, cái “chờ” này lại kéo dài thẳng đến giờ tan làm buổi tối.
Không thể đợi nổi nữa, tôi canh lúc mọi người tan hết rồi mới đi gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, người mở cửa là Lâm Mạn.
“Cô bị làm sao vậy? Tôi cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi? Cô vẫn cứ bám dính lấy anh ấy!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, cao giọng:
“Lục tổng, chuyện tôi nhờ phòng nhân sự chuyển lời lúc chiều, anh đã nhận được chưa ạ?”
Lục Phùng Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Mạn đã đột ngột đẩy tôi một cái:
“Chuyển lời cái gì mà chuyển lời? Cô cứ vòng vèo cũng là để quyến rũ Phùng Xuyên, anh ấy còn nói cô trong sạch? Trong sạch cái rắm!”
Hết lần này đến lần khác, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.
Tôi lập tức đẩy lại một cái, cũng lo sợ cô bạn gái nhỏ này yếu ớt quá nên cố ý giảm lực tay,tránh để cô ta lại diễn trò ăn vạ.
Nhưng đúng là sợ cái gì là gặp cái đó.
Chỉ một cái đẩy nhẹ thế thôi, Lâm Mạn không đứng vững, ngã thẳng về phía sau, va vào bàn làm việc của Lục Phùng Xuyên.
Sau đó, gương mặt cô ta đỏ bừng, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng:
“Cô… sao cô lại thô lỗ thế chứ… A, ông xã, em bị thương rồi, đau quá!”
Tôi sững người nhìn bàn tay mình: “Sếp, tôi không hề…”
Lục Phùng Xuyên vội vàng đỡ lấy Lâm Mạn đang nằm dưới đất, cau mày liếc tôi một cái: “Cút ra ngoài!”
Cả một ngày toàn gặp chuyện xui, tôi cũng chẳng buồn khách sáo nữa, lạnh mặt đáp lại:
“Được, tôi cút. Nhưng trước khi đi có chuyện cần nói rõ.”
“Lục tổng, chiều nay tôi nhờ phòng nhân sự chuyển lời, máy tính mới của tôi cần được cấp quyền truy cập, nếu không sẽ không thể làm việc.”
“Nhưng cả buổi chiều tôi chẳng nhận được tin tức gì.”
“Vậy xin hỏi Lục tổng, nếu mai vẫn chưa mở quyền, thì tôi nên trực tiếp xin nghỉ, hay là cứ đến công ty ngồi chơi hưởng lương?”
Lục Phùng Xuyên hơi sững người: “Tôi không nhận được tin gì cả…”
Lâm Mạn – vừa mới kêu đau khi nãy – lại chen vào:
“À, Phùng Xuyên, gần đây anh mệt quá rồi nên lúc anh ăn cơm em đã chủ động đăng xuất WeChat của anh, đăng nhập trên máy em luôn.”
“Em không cố ý đâu, chỉ là muốn giúp anh thôi.”
“Em thấy không có gì quan trọng nên mới…”
Lục Phùng Xuyên lần đầu tiên lạnh mặt với Lâm Mạn trước mặt tôi:
“Công việc của Giang Thư Nguyệt là mắt xích quan trọng cần phê duyệt trong nhiều phòng ban,”
“Cô ấy nghỉ làm một ngày, em có biết sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu thứ không?”
Thấy Lâm Mạn lại chuẩn bị rơi nước mắt đầy uất ức, Lục Phùng Xuyên đỡ trán:
“Thôi được rồi, em tìm lại tin nhắn đó đi, anh xem cần mở quyền gì.”
Lâm Mạn cúi đầu thì thào: “Em… em xóa rồi. Em tưởng là cô ta cố tình kiếm cớ để quyến rũ anh…”
4
Nghe câu đó xong, tôi thực sự không dám tin vào tai mình.
Nhưng ngay trước khi buột miệng mắng ra, tôi vẫn nhịn lại được.
Tôi mở lại điện thoại, ngay tại chỗ gửi tin nhắn WeChat cho Lục Phùng Xuyên:“Lục tổng, tôi đã gửi yêu cầu mở quyền cho anh rồi.”
Tôi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
“Công việc bị trì hoãn không phải do lỗi của tôi, nên tối nay tôi cần tăng ca để hoàn thành. Vì vậy,”
“Lục tổng, tôi sẽ gửi đơn xin tăng ca trên hệ thống OA, phiền anh phê duyệt giúp.”
“Đồng thời, do đây là tăng ca vì nguyên nhân đặc biệt, tôi cũng sẽ gửi đơn chi phí tăng ca kèm theo trên OA, phiền anh duyệt luôn.”
Nói một mạch xong, tôi không cho Lâm Mạn cơ hội giở trò, lập tức quay lưng bỏ đi.
Về tới chỗ làm, tôi càng nghĩ càng tức.
Nhưng dù tức đến mấy, tôi cũng không thể mặc kệ tiến độ toàn công ty.
Thế nhưng lúc tôi đang gấp rút làm thêm giờ để đuổi kịp tiến độ, Lâm Mạn lại mò tới, còn mang theo một chùm nho.
“Giang Thư Nguyệt, cô về đi, đừng làm thêm nữa.”
“Cô không đi thì Phùng Xuyên cũng không đi, tôi không nỡ để anh ấy mệt như vậy.”
“Cho nên, đừng vì chuyện cá nhân của cô mà kéo cả Phùng Xuyên xuống theo.”
Tôi liếc cô ta một cái, quay đầu tiếp tục làm việc.
Nhưng dù tôi cố phớt lờ đến mấy, Lâm Mạn vẫn không chịu rời đi.
Cô ta thậm chí còn kéo một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu kể chuyện tình yêu của cô ta với Lục Phùng Xuyên.
Tôi thật sự không chịu nổi nữa: “Lâm Mạn, cô không có việc gì để làm sao?”
Lâm Mạn không ngờ tôi lại ngắt lời, “Hả?”
Một bộ mặt ngây thơ vô tội như thể tôi mới là người xấu.
“Cô không phải rất thương Lục tổng à? Vậy thương anh ấy thì đi giúp anh ấy giải quyết mớ công việc bị trì hoãn hôm nay đi, xong sớm còn được về sớm.”
Tôi thấy mình đã đủ kiên nhẫn và lịch sự, nhưng Lâm Mạn vẫn tỏ ra uất ức:
“Cô… cô có ý gì?”
“Cô nghĩ tôi không giúp được Phùng Xuyên, nghĩ tôi không xứng với anh ấy đúng không?”
“Giang Thư Nguyệt, sao cô có thể nhìn tôi như vậy? Tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với cô để cô sỉ nhục tôi thế này?”
Tôi đầy đầu vạch đen, chẳng biết phải nói sao, đành bóp trán thở dài:
“Trợ lý Lâm, nếu cô thật sự không biết làm gì, thì đi mua chút đồ ăn khuya cho Lục tổng cũng được,”
“có thể đừng làm phiền tôi nữa không?”
“Cô càng làm mất thời gian, tôi với Lục tổng càng phải về muộn hơn.”
Lâm Mạn bỗng nhiên òa lên khóc:
“Cô bắt nạt tôi! Huhuhu…”
“Cô không chỉ ghét tôi, còn nói tôi cản trở cô,”
“cô còn nhất định phải tăng ca cùng Phùng Xuyên… tôi thậm chí chưa từng được tăng ca cùng anh ấy…”
“Giang Thư Nguyệt, lời hay không chịu nghe, nhất định phải khiến tôi tức lên đúng không? Là cô tự chuốc lấy đấy!”
Tôi trừng mắt nhìn cô ta, đang định lớn tiếng gọi sếp tới xử lý, nhưng còn chưa kịp giơ tay, Lâm Mạn đã ra tay trước.
Cô ta tức giận quét hết đồ trên bàn tôi xuống đất, các loại giấy tờ, ly nước, đồ dùng văn phòng văng tung tóe khắp nơi.
Chiếc cốc nước tôi đặt trên bàn cũng bị hất đổ theo, một cốc đầy nước đổ thẳng xuống ổ điện dưới chân tôi.
Lách tách tóe lửa, cả công ty lập tức chìm vào bóng tối.
Máy tính của tôi nhấp nháy một cái, rồi tắt hẳn.
Tôi mượn chút ánh sáng từ điện thoại, sững sờ nhìn Lâm Mạn:
“Cô rốt cuộc là hận Lục Phùng Xuyên tới mức nào vậy?”
“Chuyện vốn chỉ cần tăng ca là xong, giờ thì có khi phải sửa lại cả văn phòng rồi…”
Lục Phùng Xuyên hốt hoảng đẩy cửa chạy ra, còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, thì Lâm Mạn đã “òa” một tiếng khóc lớn:
“Em không cố ý màaaa… a a a a a!!!”
“Khóc cái gì nữa? Nghĩ cách giải quyết đi đã.”