Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Sau Khi Đề Nghị Hòa Ly, Phu Quân Lạnh Nhạt Của Ta Phát Điên
Chương 4
45
Bất đắc dĩ, ta đành theo chàng đi ăn cơm.
Trong bữa, chàng gắp đồ ăn, múc canh cho ta,
lại còn làm ra vẻ dịu dàng: “Biểu muội trước kia đối ta ôn nhu biết bao, giờ vừa cưới xong đã lạnh nhạt, thật khiến ta không ngờ.”
Ta cúi đầu ăn, không đáp.
Chuyện chẳng hợp nói nửa câu cũng thừa.
Ăn xong, chàng nói: “Tối nay ở lại đây đi, chúng ta thành thân đã lâu mà vẫn chưa động phòng.”
Ta vừa định mắng - “cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga” - thì đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng, lửa bốc lên như có trăm con kiến bò khắp người!
46
Ta run rẩy chỉ tay vào chàng: “Vô sỉ hạ lưu!”
Chàng nắm lấy tay ta, bế ta lên ngang người: “Phu nhân, để vi phu hầu nàng tắm rửa.”
Trong bồn tắm, ta nắm chặt lấy thành gỗ, mặc cho chàng chậm rãi trêu đùa từng chút.
Ta nghiến răng: “Ngươi nghĩ dùng thủ đoạn hạ lưu này ta sẽ khuất phục sao?
Mơ đi!”
Biểu ca cúi xuống, môi đỏ sẫm gần kề môi ta, giọng khàn khàn mê hoặc: “Biểu muội, khó chịu lắm phải không? Đừng cố, để biểu ca giúp muội.”
Nói rồi, ngón tay chàng khẽ lướt qua làn da ta, khơi dậy từng cơn run rẩy.
Ta nhắm chặt mắt, niệm Thanh Tâm Chú không ngừng.
47
Biểu ca khẽ cười: “Thật là cứng đầu.”
Rồi chàng cúi xuống định hôn.
Ta giơ tay, mạnh mẽ tát chàng một cái: “Đừng chạm vào ta!”
Chàng sững lại, nhìn ta trân trối.
Ta nghiến răng nói: “Ngươi tưởng ta nói đùa à?”
“Ta thà tự mình sống một đời cũng không chung phu quân với tiện dân! Cút khỏi đây cho ta!”
Sắc mặt chàng đen lại, nhanh chóng sưng đỏ lên.
Trong lòng ta sảng khoái vô cùng.
Ta thà đơn độc cũng không muốn cùng hắn chia sẻ một người đàn bà khác.
Ta là tiểu thư khuê các, không phải đồ mặc cho người khinh!
48
Biểu ca không nói lời nào, quay người rời khỏi vương phủ.
Từ đó không trở lại.
Còn ta, vẫn ngâm mình trong nước thật lâu.
Sáng hôm sau, ta vừa chảy nước mắt vừa hắt hơi liên tục, sốt cao đến mơ màng, ba ngày sau mới khá hơn.
Nhưng lại chẳng muốn ăn uống.
Ta bảo người đi mua đồ ăn ở Khang Đức Cơ về cho ta.
Ăn xong mới thấy có chút khẩu vị.
Đương nhiên, vẫn không trả tiền!
49
Biểu ca đi nửa năm, không một bức thư gửi về.
Ha, hồ ly tinh quả thật có bản lĩnh, mê hoặc đến quên cả thê tử.
Ta mua một tòa nhà lớn, sai người sửa sang, trồng đầy hoa cỏ ta thích.
Sau đó đến vương phủ dọn đồ, dù chưa hòa ly, tài sản cũng phải chia một nửa.
Nhưng ta chẳng tin lòng người nên tự mình dọn trước.
Trong số thị vệ biểu ca để lại có một người tên Kim Đao.
Hắn giỏi múa đao, dáng cao rắn rỏi.
Một lần ta vô tình thấy hắn luyện võ ở thao trường, liền bị hấp dẫn không rời mắt.
Từ đó, ta thường gọi hắn đến múa đao cho ta xem.
Nhưng hắn cứng đầu, luôn từ chối, thậm chí còn nhảy lên mái nhà giả vờ câm.
Đáng yêu đến kỳ lạ.
50
Biểu ca cuối cùng cũng trở về.
Diệp Thanh Thanh lập công lớn, được phong làm Huyện chủ.
Thái độ của biểu ca với ta hờ hững, mà ta với chàng cũng thế.
Chàng về phủ, vẫn ở viện riêng, đến bữa cũng chẳng dùng cơm cùng ta một lần.
Ta lại thấy vui.
Giờ quán lẩu và Khang Đức Cơ đều nằm trong tay ta.
Mỗi tháng ta đều mang bạc lời chất đầy trong kho hồi môn, đợi ngày hòa ly sẽ chuyển đi cho nhẹ nhàng.
51
Không lâu sau, Diệp Thanh Thanh lại phát hiện ra khoai tây.
Hai người họ lại bận rộn rộn ràng.
Còn ta thì quay lại cuộc sống tiểu thư nhàn tản trước kia.
Không ai quản ta nữa.
Dạo hoa, du hồ, nghe hí khúc, uống trà, mua sắm - ngày nào cũng trôi qua sung sướng.
Ta chẳng động đến của hồi môn mà toàn lấy tiền trong kho của vương phủ.
Từ chỗ bị cả kinh thành chê cười vì thua một tiện dân, giờ ai nấy đều ghen tỵ ta sống an nhàn, tiêu diêu tự tại.
Mà biểu ca cũng chẳng quản ta làm gì.
Khang Đức Cơ lại ra món mới - khoai chiên.
Cũng ngon cực kỳ!
Ta liền rủ mấy khuê mật cùng đi ăn.
52
Giờ mỗi lần đến, ta vẫn chẳng trả tiền.
Nhưng lần này, trong quán, ta lại thấy biểu ca và Diệp Thanh Thanh.
Quản sự đang nói gì đó, vẻ mặt khó xử.
Mấy khuê mật đi cùng ta đều nổi giận nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh.
Một người hừ lạnh: “Cứ như chưa từng gặp nam nhân, ngày nào cũng bám lấy phu quân người ta, đúng là hồ ly tinh tái sinh, còn chẳng bằng kỹ nữ!”
Người khác nói: “Cùng là nữ nhân, gặp loại không biết xấu hổ như thế, thật khiến ta thấy nhục thay!”
Một người khác lại cười nhạt: “Vân Khê, ngươi còn nhân từ chán đấy, nếu là ta, đã đánh chết cho rồi.”
Ta lạnh giọng đáp: “Đánh chết còn bẩn tay ta.”
53
A hoàn bên cạnh Diệp Thanh Thanh tức giận nói: “Cô nương nhà ta là Huyện chủ! Xin các vị phu nhân tiểu thư chú ý lời nói.”
Vài a hoàn của ta lập tức xông lên, ép a hoàn kia xuống đất, giáng liên tiếp mấy cái tát: “Chủ nhân nói chuyện, đến lượt nô tài chen miệng sao?”
“Mà nói chứ, người ta nói cô chủ ngươi đấy, ngươi còn hăng hái bảo vệ như thế!”
Diệp Thanh Thanh bước ra, mím môi: “Dừng tay!”
Nàng cúi người, giọng điềm đạm: “Vương phi, a hoàn lỡ lời, xin người thứ tội.”
Dáng vẻ kia, cứ như người bị quyền thế áp bức mà vẫn cứng cỏi chịu đựng.
Ta lạnh giọng hừ một tiếng.
Một nữ tử không gia thế, không chỗ dựa, cho dù là Huyện chủ thì có gì đáng kể?
Cho dù có thành Hoàng hậu cũng phải xem sắc mặt những tiểu thư thế gia như ta mà hành xử.
54
Đúng lúc ấy, biểu ca bước vào.
Ta chờ sẵn, đợi chàng lại bênh vực Diệp Thanh Thanh để mắng cho cả hai.
Nhưng không ngờ, chàng chỉ nói: “Ta có chuyện muốn bàn với muội.”
Thái độ vẫn còn có chừng mực, sợ người ngoài chê cười.
Ta miễn cưỡng hỏi: “Chuyện gì?”
Quản sự trong quán cúi đầu, vẻ đầy lúng túng.
Biểu ca nói nhỏ: “Đi theo ta.”
Chúng ta vào một căn phòng nhỏ, trông như thư phòng.
Chàng mở lời thẳng thắn: “Bạc lời từ các cửa hàng, tạm thời cần đem dùng để nghiên cứu thuốc nổ.”
“Sổ sách sau này do tiểu tư của ta quản.”
Thấy ta sắp phản đối, chàng nói thêm: “Đợi ta giải quyết xong việc cấp bách trước mắt, cửa hàng lại trả về cho muội.”
Ta sờ cằm nhìn chàng nghi ngờ - không khéo lại bị gạt.
55
Chàng nhíu mày, cố kìm cơn giận: “Còn chuyện ta chưa hỏi muội - vì sao dọn đi nhiều bạc trong kho như thế?”
Ta hừ nhẹ, chẳng hề chột dạ: “Ta là Vương phi, có quyền quản vương phủ!”
Chàng nói: “Giờ là thời điểm mấu chốt, muội tạm đừng xen vào chuyện của quán lẩu và Khang Đức Cơ nữa.”
“Nếu không thì đem hết số bạc ăn của ta ra mà nôn lại.”
Ta lại hừ lạnh một tiếng rồi bắt chàng ký văn tự: đợi khi pháo và thuốc súng hoàn thành, hai cửa hàng ấy sẽ chính thức thuộc về ta.
Chàng không do dự, ký ngay.
56
Quý phi thúc giục ta sớm sinh con.
Bà nắm tay ta, nói: “Có đứa nhỏ mới là chính đạo.”
Ta lập tức mách tội: “Biểu ca căn bản không chạm vào con! Ngày nào hắn cũng ở bên Diệp Thanh Thanh, nói chuyện với con thì lại tỏ vẻ chán ghét, lần duy nhất dịu dàng cũng là khi muốn lấy tiền của con.”
Nói đến đây, ta ứa nước mắt.
Quý phi nổi giận, lập tức gọi biểu ca vào cung mắng một trận.
Về phủ, chàng muốn đến phòng ta cùng ngủ.
Ta chửi thẳng: “Tưởng mình là món ngon chắc? Trên đời chỉ còn một nam nhân, ta cũng không thèm chung phu quân với tiện dân!”
“Phì!”
Chàng quay người bỏ đi.
Ta còn mắng theo sau lưng: “Ngươi thật dơ bẩn! Đừng bén mảng đến quấy ta!”