Ly Hôn Không Phải Kết Thúc

Chương 5



Mấy chuyện này bị tôi đào lại, chẳng khó.

Từng việc, từng việc, đủ để dân mạng “lăng trì” cô ta cả vạn lần.

Tôi tin giờ đây, BW chắc đang chuẩn bị ký giấy hủy hợp đồng với cô ta, còn bắt bồi thường một khoản vi phạm khổng lồ.

“Vì sao?” – môi Lục Tân Nam run run – “Cho dù anh không giúp cô ta ly hôn, em cũng có thể đối phó cô ta. Sao còn bắt anh làm trò thừa thãi này?”

Xem ra, anh ta đã đọc hot search rồi.

Vài tháng trước, khi anh ta nói sẽ chuyển vụ của Hạ Mẫn cho người khác, tôi còn nghĩ, vì Tri Tri, tái hôn cũng không sao.

Dù gì, sống chung mười mấy năm, anh ta cũng coi như một người chồng đủ tiêu chuẩn.

Nếu gạt chuyện Hạ Mẫn sang một bên, anh ta thậm chí còn biết cách cho tôi “giá trị tinh thần”.

Nếu như… anh ta không giao vụ án cho Châu Tần.

Châu Tần – cái thằng học trò mới vào văn phòng chưa đầy một năm, trông cậy được gì?

Đến cuối cùng, chuyện của Hạ Mẫn chẳng phải vẫn rơi lại vào tay Lục Tân Nam sao?

Thật buồn nôn.

Buồn nôn đến cực điểm.

Tôi nhún vai, cười rạng rỡ:

“Không phải anh bảo anh làm việc gì cũng có đầu có cuối sao? Tôi chẳng phải đang ‘thành toàn’ cho anh đấy à?”

Việc Lục Tân Nam có đứng ra làm luật sư cho Hạ Mẫn hay không, đối với kế hoạch của tôi vốn chẳng khác biệt.

Chỉ cần BW tung ra một cành ô-liu: “Làm một chuyên đề về người phụ nữ bất hạnh trong hôn nhân, đứng lên mạnh mẽ sau ly hôn”, Hạ Mẫn chắc chắn sẽ lao tới nhận lấy.

Một là, BW có tầm quốc tế, biết đâu mở rộng được độ nổi tiếng.

Hai là, dạng tạp chí “tích cực” thế này còn giúp cô ta gột rửa chút thanh danh.

Điều kiện tiên quyết: cô ta phải ly hôn, mới dựng nên hình tượng được.

Danh tiếng và thanh danh là nền móng của một minh tinh.

Có hai thứ đó rồi, chẳng lo không xây nổi lâu đài danh lợi.

Cái hôn nhân này, cô ta nhất định sẽ ly dị.

Không có Lục Tân Nam, cũng sẽ có kẻ khác ra tay.

Chỉ là tôi – có thù tất báo.

Lục Tân Nam khiến tôi buồn nôn, tôi tất nhiên cũng phải khiến anh ta buồn nôn.

 

9

Tôi quen biết Lục Tân Nam năm hai mươi lăm tuổi.

Khi ấy, Trần Kỳ đã là tiểu hoa tuyến một, tham gia chương trình truyền hình thực tế về nghề nghiệp 《Offer Letter》 với vai trò khách mời trợ lực, còn tôi là chuyên viên trang điểm riêng của cô.

Mùa đầu tiên, nhóm thực tập sinh mà chương trình mời đến đều là sinh viên luật, trong đó có Lục Tân Nam.

Sau buổi ghi hình tập đầu, chương trình sắp xếp cho khách mời gặp mặt nhóm thực tập.

Giữa lúc quay hậu trường, cậu ruột Lục Tân Nam vội vã chạy đến, chẳng thèm để tâm con trai nhà người ta có mất mặt trước đám đông hay không, thẳng tay tát cho anh một cái.

Sau đó, chỉ cười cợt bỏ ít tiền để dàn xếp cho qua.

Khi ấy, một khách mời khác chính là Hạ Mẫn.

Cô ta bất ngờ bỏ dở mười mấy tập sau, nguyên nhân chẳng ai rõ.

Quả dưa này tôi cũng hóng đến sốt ruột, nhưng vẫn chẳng ăn được gì.

Lúc đó tôi còn ngây thơ, đâu nghĩ được chuyện nghệ sĩ nổi tiếng có thể dây dưa với người thường.

Gương mặt Lục Tân Nam sưng đỏ, ảnh hưởng không ít đến việc quay tiếp.

Sau khi nghe tôi buột miệng khen một câu “cũng đẹp trai đấy”, Trần Kỳ liền đẩy tôi sang làm chuyên viên trang điểm cho anh.

Nhờ kỹ thuật của tôi, cuối cùng vẫn giúp khán giả thấy lại một “soái ca” hoàn chỉnh.

Tất nhiên, nói không lộ chút dấu vết thì là giả – tôi dốc hết tay nghề, cũng chỉ làm bên trái gương mặt bớt sưng, che đi năm dấu tay đỏ hằn.

Tổ chương trình sau đó bèn lấy cớ “viêm răng khôn” để đánh lạc hướng khán giả.

Từ đó tôi và Lục Tân Nam dần thân quen.

Qua lời nói, cách hành xử, tôi cảm nhận được sự giáo dưỡng tốt đẹp, gia thế sung túc, bản thân anh cũng đầy năng lực và tầm nhìn.

Tôi học Toán, anh học Luật, vậy mà chúng tôi vẫn có thể trò chuyện thâu đêm.

Tình cảm, cứ thế len lén nảy sinh.

Là Lục Tân Nam chủ động tỏ tình với tôi trước.

Sau khi gặp cha mẹ anh, tôi rõ ràng nhận ra họ chẳng mấy coi trọng tôi.

Nhưng Lục Tân Nam thái độ kiên định, điều ấy khiến tôi thật sự cảm động.

Trần Kỳ thường bảo: Lục Tân Nam là “lựa chọn lùi một bước” của tôi.

Thực tế không phải thế.

Tôi thích chính khí chất phấn đấu nơi anh, thích phong thái nhã nhặn, thích những chi tiết nhỏ trong tình yêu anh mang lại, thích cả giá trị tinh thần anh cho tôi.

Khi tôi thẳng thắn kể về mối tình sâu đậm trước đó, anh chỉ nói:

“Người trưởng thành thôi mà, rất bình thường. Anh cũng có.”

Tình cảm, chúng tôi ngang hàng.

Vật chất, tôi cũng đủ sức sánh với anh.

Khoảng cách gia thế, tôi tin bằng năng lực bản thân có thể bù đắp.

Nhưng ở bên Lý Khiêm Tự, tình cảm hay vật chất, tôi mãi mãi không thể cân bằng.

Tôi và Lục Tân Nam mặc nhiên không hỏi về “người cũ” của nhau.

Bạch nguyệt quang thì mỗi người đều có một, công bằng như thế, hỏi thêm cũng chỉ thành bất lịch sự.

Mãi đến ba năm trước, khi Lục Tân Nam nhận vụ ly hôn của Hạ Mẫn.

Có lẽ, anh cảm thấy chuyện năm xưa bản thân không dám phản kháng, thì nay đã có năng lực để tự quyết định.

Trong người Lục Tân Nam, vẫn luôn có mấy phần phản nghịch.

Ví dụ như, hồi đại học anh bị gia đình ép học tài chính.

Anh không thích, cãi nhau với cha mẹ rất nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ có thể lùi một bước mà chọn cái kém hơn, chọn cái ngành anh ghét nhì - luật.

Về sau đi làm, gia đình lại khuyên anh nên làm luật sư chuyên về chứng khoán, đầu tư xuyên biên giới.

Anh không muốn, liền quay sang làm luật sư ly hôn.

Anh thích Hạ Mẫn, có lẽ là bởi vì trên người cô ta có thứ mà anh hằng khát vọng - chính là sự tự do.

Dù phải dùng đến thủ đoạn, cũng muốn giành lấy điều mình muốn.

 

10

“Được rồi, đến đây thôi, Lục Tân Nam.”

Cách Cục Dân Chính chẳng quá trăm mét, tôi không bước thêm một bước nào nữa.

Như năm đó cùng Lý Khiêm Tự, chia tay gọn ghẽ, chẳng ai ngoái đầu, cũng chẳng ai níu kéo.

Năm ấy tôi đi xem bói, người ta nói mệnh tôi không có quan tinh.

Quan tinh của nữ nhân chính là chỉ phu quân.

Con người mà, luôn thích nghe lời dễ chịu.

Thầy bói nói tôi sau này sẽ phát tài, tôi tin.

Thầy bói nói duyên phận khó cầu, tôi không tin.

Tôi xuất sắc thế này, sao có thể gả không đi?

Giờ nhìn lại, một câu ứng nghiệm.

Lục Tân Nam dường như vẫn chưa chết tâm.

Tôi nhìn thấy trong mắt anh ta có nghi hoặc và đau khổ, lòng tôi chẳng gợn sóng.

Anh muốn tái hôn với tôi, chẳng phải vì yêu nhiều đến vậy, mà chỉ là sau muôn trùng phong ba, ngoảnh đầu lại, phát hiện tôi rất hợp để làm vợ, còn con trai anh, cũng cần một người mẹ.

“Đừng tỏ ra bộ dạng đáng thương thế, Lục Tân Nam. Anh biết mà, tôi chưa từng quay đầu lại. Anh cũng không phải ngoại lệ.”

Tôi buông ra những lời tuyệt tình băng lạnh:

“Anh nên thấy may mắn vì chúng ta còn có một đứa con. Tôi đã kiếm đủ tiền cho Tri Tri tiêu xài vài đời không hết, nhưng tôi, cả đời này cũng chỉ có thể kiếm tiền. Nếu một ngày Tri Tri đi con đường nào đó, cần Lục gia các người trải đường… thì có lẽ anh nên nghĩ xem, làm sao khiến đường phố ở cả Bình Kinh này thông suốt bốn phương tám hướng. Tương lai, bất kể Tri Tri chọn lối nào, đều là đại đạo thênh thang.”

Mi mắt anh khẽ run, tôi nhìn thấy hy vọng trong mắt anh từng chút từng chút tan biến.

“Vậy ra, em không báo thù anh… chỉ vì anh vẫn còn hữu dụng với Tri Tri .”

Tôi ngước mắt, lạnh lùng nhìn thẳng:

“Nếu không thì sao?”

Bất kỳ ai khiến tôi không vui, trong lòng tôi đều là tội chết.

 

11

Khi biết đến sự tồn tại của chuỗi hạt bồ đề, Trần Kỳ cảm thán:

“Lý Khiêm Tự đúng là si tình.”

Si tình chỗ nào? Rõ ràng là tôi có bản lĩnh.

Mỹ nhân thì nhiều, sao anh ta chỉ mãi khắc khoải vì tôi?

Là vì tôi thông minh, ham học, biết giữ chừng mực.

Tôi luôn có mưu đồ, nhưng vẫn tỉnh táo mà chìm đắm.

Lại biết rút lui đúng lúc khi anh ta say mê nhất.

Tôi cho anh ta hoan lạc của nam nữ, cũng cho anh ta sự đắc ý của thầy trò.

Ít nhất, cả đời này anh ta cũng sẽ không gặp người thứ hai khiến anh ta thỏa mãn như Phong Tình Lâm tôi.

Tôi sẽ là người khiến anh ta mãi mãi nhớ thương.

Công ty của ba tôi nằm ở vị trí tốt nhất Bình Kinh, văn phòng chủ tịch tầng mười chín, qua ô cửa kính sát đất nhìn xuống, dòng xe cộ trên phố chẳng khác gì đàn kiến nhỏ nhoi.

Người quản lý mà tôi cố tình đào về, Hứa Thịnh, đưa bản hợp đồng ký với Hạ Mẫn tới cho tôi.

“Như cô dặn, hợp đồng đánh cược, mười năm.”

Vì sao chọn Hứa Thịnh? Có lẽ bởi tình cờ gặp một lần, thấy anh ta giống như tôi năm đó - liều mạng muốn bám trụ trong phồn hoa Bình Kinh, trở nên thực dụng, nhẫn tâm.

Chỉ tiếc anh ta không may mắn như tôi, đi làm nhiều năm, vấp ngã khắp nơi.

Còn tôi, cuối cùng cũng trải qua cảm giác như Lý Khiêm Tự, nếm thử niềm vui “dẫn dắt đồ đệ”.

Anh ta thông minh, tôi chỉ cần gợi chút đầu mối, lập tức hiểu tôi muốn gì.

Xưởng nhỏ của Hạ Mẫn không đủ sức gánh vi phạm hợp đồng với BW, cô ta cần tìm chỗ dựa.

Nhưng danh tiếng nhơ nhuốc kia, ai dám dính vào?

Lúc đó, tôi cho người lừa cô ta ký với công ty nhỏ mới thành lập của tôi.

Đỏ đen gì cũng là nổi tiếng, chỉ cần có lưu lượng, lo gì không kiếm được tiền.

Cô ta cũng chẳng chịu tin số phận mình phải thế, ngây ngốc sa vào bẫy, còn mơ một lần nữa xoay người đổi vận.

Lý Khiêm Tự từng dạy tôi: Muốn một người vĩnh viễn không ngóc đầu dậy nổi, thì phải chặt hết mọi đường lui của họ.

Ký xong Hạ Mẫn, không cho tài nguyên, không nâng đỡ, số nợ của cô ta với tôi sẽ càng ngày càng nhiều.

Mười năm sau, tuổi xuân tàn phai, nhan sắc chẳng còn, có bán thân cũng trả không nổi, rốt cuộc biến thành kẻ thất tín, nghèo hèn đến chết.

“Cô Phong, có cần đi gặp cô ta không?” Hứa Thịnh hỏi, “Để cô ta biết, cô là thiên kim của chủ tịch.”

Không hổ là người tôi chọn, thủ đoạn đánh vào lòng người chơi quá thuần thục.

Tôi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời quang mây tạnh.

Từ mười tám tuổi đến ba mươi bảy tuổi, Bình Kinh mười chín năm, tôi đã đứng ở độ cao mà bản thân cũng chưa từng mơ tới.

Đủ rồi. Có số mệnh, vẫn phải nhận.

“Chờ thêm chút nữa,” tôi nghe chính mình nói, “đợi sang năm, khi tôi chính thức trở thành giám đốc điều hành, rồi cho cô ta một bất ngờ.”

-Hết-

Chương trước
Loading...