Là Em Sai Lầm
Chương 1
Trợ lý riêng của bạn trai tôi đã viết sai tên cô dâu trên thiệp cưới.
Khi tôi phát hiện ra, thì gần ba trăm tấm thiệp đã được gửi đi — tên sai ấy đã đến tay toàn bộ người thân và bạn bè.
Tôi tức giận chất vấn, nhưng anh ta lại thản nhiên như thể chẳng có gì đáng bận tâm:
“Chuyện nhỏ mà, ai chẳng biết người anh sắp cưới là em. Lỡ tay ghi nhầm tên thôi, làm gì nghiêm trọng hóa lên vậy?”
Kết quả là… chỉ sáng hôm sau, hình ảnh anh ta cùng cô trợ lý đi đăng ký kết hôn đã nằm chễm chệ trên top tìm kiếm.
Cô ta còn đăng một status đầy ẩn ý:
“Cuối cùng cũng đợi được anh. May mà em chưa bao giờ bỏ cuộc. Anh Thẩm, mong anh yêu em trọn đời.”
Phía dưới là hàng trăm bình luận tung hô:
“Ngọt xỉu! Trợ lý nhỏ xinh xắn và tổng tài bá đạo, đúng chuẩn truyện ngôn tình bước ra đời thực!”
Tôi không khóc.
Cũng chẳng làm lớn chuyện.
Chỉ lặng lẽ tắt mạng xã hội, rồi đi tìm anh ta — để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
1.
Và rồi tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa anh ta và một người bạn:
“Không còn cách nào khác, nếu tôi không cưới cô ấy thì cô ấy sẽ bị gia đình ép gả cho người mình không thích.”
“Thế còn Uyển Uyển thì sao? Cô ấy mới là bạn gái thật của cậu mà, cậu không sợ cô ấy giận à?”
“Giận thì giận, Uyển Uyển theo tôi bảy năm rồi, cô ấy không rời tôi được đâu.”
Sau đó, tôi và anh ta tổ chức lễ cưới cùng một ngày.
Khi xe hoa lướt qua nhau, lúc hai cô dâu trao hoa cưới, ánh mắt anh ta nhìn sang tôi trong chiếc xe đối diện — hoàn toàn sụp đổ.
“Con đồng ý với cuộc hôn nhân sắp đặt này rồi, mẹ.”
Trong phòng khách ánh đèn dịu mờ, giọng tôi nhỏ nhẹ, vừa lạnh buốt vừa vô cảm.
Mẹ tôi bất ngờ: “Không phải trước đó con còn phản đối sao? Sao bây giờ lại đổi ý? Uyển Uyển, hôn nhân không phải chuyện đùa. Có liên hôn hay không không quan trọng, mẹ chỉ cần con hạnh phúc. Con phải nghĩ thật kỹ, đừng hành động bốc đồng.”
Nghe mẹ nói, mắt tôi cay xè.
“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi. Mọi người cứ chuẩn bị hôn lễ đi.”
Thấy tôi buồn, mẹ im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng an ủi:
“Con và Thẩm Cẩm Tu bên nhau lâu như vậy mà nó chẳng chịu công khai, cũng không muốn gặp hai bên gia đình. Mẹ và ba đã đoán được hai đứa không đi được lâu dài.”
Câu ấy như một mũi kim chạm đúng trái tim tôi.
Thì ra mọi người đều sáng suốt như vậy, chỉ mình tôi là mù quáng.
“Thằng bé nhà họ Lục là người ba mẹ đã để ý từ trước. Dù thế nào thì nhân phẩm, gia thế đều tốt. Con gái mẹ phải được hạnh phúc.”
Tôi hít sâu: “Con tin vào mắt nhìn người của ba mẹ.”
Mẹ lại hỏi: “Vậy có cần để hai đứa gặp nhau trước không?”
“Không cần đâu ạ, cứ chuẩn bị hôn lễ luôn.”
Vừa cúp máy, Thẩm Cẩm Tu không biết đứng sau lưng tôi từ lúc nào, tay cầm hộp bánh, ngạc nhiên hỏi:
“Kết hôn gì vậy? Ai sắp cưới?”
Là tôi.
Là tôi sắp kết hôn.
Tôi trả lời trong lòng, nhưng miệng không nói.
Chỉ khẽ lắc đầu: “Không có gì đâu, bạn của em thôi.”
Vừa dứt lời, tôi thấy rõ nét mặt anh ta giãn ra.
Tim tôi nhói lên.
Anh ta vừa rồi lo lắng như vậy, chẳng lẽ sợ tôi định bắt anh cưới?
Hay sợ tôi biết chuyện anh và cô trợ lý ngoan hiền của anh – Đường Nhược Nhược – sắp kết hôn?
“Anh mua bánh em thích nhất nè, ăn nhé?”
Trước kia, mỗi khi tan làm, Thẩm Cẩm Tu đều tiện tay mua đồ ăn ngon cho tôi.
Dù không hợp khẩu vị, tôi vẫn thấy vui, từng nghĩ được người mình yêu nhớ đến mỗi ngày là điều thật ngọt ngào.
Nhưng giờ, nhìn hộp bánh đó, tôi chỉ thấy chua chát và nực cười.
Bởi mới nãy, tôi vừa thấy Đường Nhược Nhược mở quyền riêng tư trang cá nhân thành “công khai”.
Chỉ lướt vài bài đăng thôi, tôi đã không chịu nổi mà thoát ra.
Lúc đó, tôi mới nhận ra — mình thật sự đáng thương đến mức nào.
Thì ra món bánh này là món Đường Nhược Nhược thích.
Không chỉ bánh, cả các loại hạt, đồ ăn vặt khác… đều là sở thích của cô ta.
Điều khiến tôi đau hơn — cái “thói quen” anh ta mang đồ ăn về sau giờ làm, chỉ bắt đầu từ khi cô ta xuất hiện.
Vậy nên, Thẩm Cẩm Tu, khi anh mang đồ ăn cho tôi, anh nghĩ tôi là ai?
Là Lâm Mộ Uyển, hay là Đường Nhược Nhược?
Tôi nuốt vị đắng trong cổ, lạnh nhạt nói:
“Tôi không thích đồ ngọt, ngán rồi. Sau này đừng mua nữa.”
Anh ta ngạc nhiên:
“Sao vậy? Từ trước đến giờ em chưa từng chê mà.”
Ở bên nhau nhiều năm như thế, nếu thật sự để tâm, sao anh không biết tôi thích gì?
Có những lời nói quá nhiều chỉ còn lại mệt mỏi và chịu đựng.
Tôi không muốn tranh cãi, chỉ đáp:
“Dạo này khẩu vị thay đổi.”
2.
Mấy ngày liền, Thẩm Cẩm Tu bận đến mức quên cả sinh nhật tôi.
Nhưng tôi không còn để ý nữa.
Khi anh ta nhớ ra, để bù lại, anh tặng tôi vé xem vở nhạc kịch mà tôi thích nhất.
Vở diễn này rất hot, khó mua được vé.
Tôi từng cố mua mà không được, nên khi anh nói đã có và rủ tôi đi, tôi đồng ý.
Nhưng đến ngày diễn, người tôi đợi mãi vẫn không đến.
Thay vào đó, tôi thấy Đường Nhược Nhược khoe vé trên Xiaohongshu.
Hai tấm.
“Rảnh nên đi xem chút. Có người luôn sẵn lòng đi cùng, thật tuyệt!”
Dù không lộ mặt, nhưng cánh tay có vết sẹo trong ảnh — tôi nhận ra ngay đó là Thẩm Cẩm Tu.
Vết sẹo mà năm xưa anh có được khi liều mình cứu tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình chẳng khác nào trò cười.
Khi tôi đứng ngoài mưa lo lắng, sợ anh gặp chuyện, thì anh lại ngồi cạnh cô trợ lý trong khu VIP.
Mưa lạnh tạt vào người khiến trái tim tôi cũng dần tê dại.
Đúng lúc ấy, mẹ nhắn tin nói lễ cưới dự kiến trong hai tuần nữa, nếu tôi thấy gấp thì có thể lùi lại.
Tôi đáp: “Không cần đâu mẹ, cứ vậy đi.”
Mưa lớn làm tắc đường, tôi đứng chờ mãi vẫn không bắt được xe.
Cuối cùng, Thẩm Cẩm Tu gọi đến:
“Sao em không ở nhà?”
Tôi bình thản: “Tôi đang ở Nhà hát Nhân dân.”
Anh im lặng vài giây rồi nói:
“Xin lỗi, chiều có việc đột xuất, chờ anh chút, anh đến đón em.”
Tôi không từ chối, nhưng biết anh sẽ không đến.
Quả nhiên, vài phút sau, Đường Nhược Nhược lại đăng bài:
“Sợ tôi dính mưa, tổng tài nhà tôi tự tay pha trà gừng~ Người đàn ông biết nấu ăn thật quyến rũ!”
Kèm ảnh Thẩm Cẩm Tu đứng bên bếp.
Tôi chỉ lặng im nhìn rồi tắt máy.
Cơn mưa hôm đó khiến tôi bị cảm và sốt.
Tôi lấy lý do không muốn lây nên chuyển sang phòng khách.
Hiếm hoi thay, anh ta gác công việc lại để ở nhà chăm tôi.
Nhưng tôi chẳng thấy dễ chịu chút nào.
“Chỉ là cảm nhẹ, tôi tự lo được, anh đi làm đi.”
Anh nhìn tôi, có vẻ khó hiểu:
“Trước đây em lúc nào cũng muốn anh ở cạnh khi em bệnh mà? Sao giờ lại khác?”
Tôi cúi đầu, giấu cảm xúc, mỉm cười nhạt:
“Trước kia tôi chưa hiểu chuyện. Giờ thì khác.”
Anh lo lắng hỏi:
“Uyển Uyển, em không sao chứ?”
“Không sao. Anh đi làm đi.”
Dường như anh cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng không nói được.
Cuối cùng anh chỉ thở dài:
“Em nghỉ đi, có gì thì gọi anh.”
Anh rời đi, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm rồi ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, mẹ gửi cho tôi kế hoạch chi tiết lễ cưới cùng cả chục bộ váy để chọn.
Tôi vừa xem vừa lướt hình, không nhận ra Thẩm Cẩm Tu đã đứng phía sau.
Anh giật lấy điện thoại tôi, ném sang bên, cau mày:
“Sao em xem váy cưới?”
Tôi nghĩ anh đã phát hiện chuyện tôi sắp kết hôn, định nhân cơ hội nói rõ, nhưng lời tiếp theo của anh khiến tôi hiểu — bản thân thật ngây ngốc.
“Lâm Mộ Uyển, em định ép anh cưới em à? Anh đã nói sẽ cưới em rồi, đừng bày mấy trò ám chỉ này nữa, nhìn rẻ tiền lắm.”
3.
“Anh hiểu lầm rồi, em không có ý đó…”
Anh ta phẩy tay, không buồn nghe tôi nói:
“Anh bận, đi trước đây. Khuyên em bớt mấy trò này lại, kẻo anh mất dần cảm tình.”
Cửa đóng sầm một tiếng, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Tôi đứng yên một lúc rồi bật cười tự giễu.
Thẩm Cẩm Tu, tình cảm của anh còn lại bao nhiêu mà nói sợ tôi làm phai nhạt?
Nếu là trước kia, tôi đã đau đến mất ngủ chỉ vì một hiểu lầm.
Nhưng giờ, tôi nhanh chóng bình tâm, tiếp tục xem kế hoạch mẹ gửi.
Trước khi thoát WeChat, tôi tiện tay mở vòng bạn bè.
Không ngờ lại thấy Thẩm Cẩm Tu — người hiếm khi đăng gì — vừa đăng trạng thái:
“Em tốt như vậy, tất nhiên phải cưới về giữ bên cạnh cho yên tâm.”
Kèm theo ảnh đơn của Đường Nhược Nhược và thiệp cưới của họ.
Chưa đầy một phút, có người bình luận:
“Anh ơi, cô dâu lại đổi người rồi sao?”
Ngay sau đó, bài đăng của anh biến mất — nhưng lại xuất hiện trên trang của Đường Nhược Nhược.
Rồi điện thoại tôi reo — là anh gọi.
Nếu là trước đây, tôi đã lưu lại bằng chứng, rồi gọi lại cãi vã.
Nhưng lần này, tôi để chuông reo đến khi tắt.
Kỳ lạ là khi thấy bài viết đó, tôi chẳng còn đau như trước.
Có lẽ, tôi đã cạn cảm xúc.
Phản ứng đầu tiên của tôi là — họ cưới đúng vào ngày tôi kết hôn.
Trùng hợp đến buồn cười.
Khi Thẩm Cẩm Tu về, tôi đã ngủ.
Anh khẽ mở cửa, bước lại gần:
“Uyển Uyển, ngủ rồi à? Anh gọi mãi mà em không nghe.”
Tôi quay lưng lại, nói nhỏ:
“Em ngủ quên, không nghe thấy.”
Anh thở phào, cúi xuống chạm vào trán tôi:
“Còn sốt không?”
Nhưng mùi nước hoa nồng của phụ nữ trên người anh khiến tôi buồn nôn, tôi lập tức tránh xa.
Bàn tay anh dừng giữa không trung, sững lại.
Anh khẽ hỏi:
“Uyển Uyển, em nhìn thấy gì rồi đúng không?”
Tôi chui hẳn vào trong chăn, giọng nghèn nghẹn:
“Không có. Em cảm mạo mệt quá, muốn ngủ thôi.”
Tôi ngủ một mạch tới sáng hôm sau, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn chút.
Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, dọn từng chút từng chút một, xóa hết dấu vết mình từng tồn tại trong căn nhà này.
Tôi mới nhận ra, mình đã mua rất nhiều đồ đôi.
Ban đầu, Thẩm Cẩm Tu còn dùng cùng với tôi.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, những món đồ ấy đã bị anh ta vứt vào một góc phòng, phủ bụi, chẳng thèm ngó ngàng.
Tôi gom hết chúng lại, vứt vào thùng rác.
Còn có một quyển sổ dày — là những bức ảnh tôi và Thẩm Cẩm Tu chụp trong mỗi chuyến đi, những bưu thiếp chúng tôi cùng sưu tầm, vé tàu những lần yêu xa qua lại, và cả những lá thư anh từng viết cho tôi.
Trong quyển sổ ấy, là tất cả ký ức của tôi và anh suốt những năm qua.
Từ sau khi Đường Nhược Nhược xuất hiện, cuốn sổ ấy không còn thêm bất kỳ bức ảnh mới nào nữa.
Lúc Thẩm Cẩm Tu về đến nhà, tôi đang ném cuốn sổ đó vào lửa.
Anh ta như phát điên lao tới, liều mình giật lấy cuốn sổ đang cháy dang dở từ trong đống lửa ra.
Mặc kệ tay bị bỏng rát, anh tức giận quát lên với tôi:
“Em bị điên rồi à? Em có biết cuốn sổ này đối với chúng ta quan trọng đến mức nào không? Tại sao lại đốt nó?”
Thẩm Cẩm Tu rất hiếm khi nổi nóng với tôi, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng đến thế.
Ánh mắt anh lúc đó đầy quan tâm — không giống giả vờ.
Nhưng chuyện anh lén lút chuẩn bị cưới người khác… cũng là sự thật.
Tôi không muốn cãi nhau, nên bình thản đáp:
“Cuốn sổ bị ẩm, mốc rồi, còn có cả mọt nữa. Những thứ bên trong em đều sao lưu lại rồi, sau này làm cái mới cũng được.”
Nghe vậy, anh mới dần dịu xuống.
Khi tôi giúp anh bôi thuốc cho vết bỏng, Thẩm Cẩm Tu nhìn tôi chăm chú, đột nhiên nói:
“Uyển Uyển, dạo này anh thấy tâm trạng em không ổn lắm. Có phải công việc áp lực quá không? Anh đăng ký cho em một chuyến du lịch riêng, ra ngoài chơi một chút cho thoải mái nhé?”