Gặp Đúng Người, Mọi Lần Lỡ Hẹn Đều Đáng Giá

Chương 1



1.            

Lúc nhận được 200.000 tệ tiền thưởng, tôi cầm theo giấy đăng ký kết hôn, hí hửng chạy thẳng đến phòng giao dịch bất động sản, định cho chồng một cú bất ngờ.

Ai ngờ nhân viên lại nhìn tôi đầy ái ngại:

“Xin lỗi chị, giấy đăng ký kết hôn này không có hiệu lực pháp lý, chỉ có thể đứng tên mình chị thôi.”

Ngay khoảnh khắc đó, trước mắt tôi đột nhiên hiện ra một dòng chữ như trên màn hình livestream:

“Cô nữ phụ này đúng là ngốc thật, bản thân suốt ngày bận bịu chẳng thèm về nhà, còn định dùng một căn nhà để trói chân nam chính.”

“Biết đâu nam chính đã đi đăng ký kết hôn với thanh mai trúc mã từ hôm qua rồi ấy chứ.”

Tôi bán tín bán nghi hỏi lại:

“Anh có thể tra giúp tôi hồ sơ mua nhà ngày hôm qua không? Xem thử thông tin của anh ấy…”

Người kia gật đầu rồi đưa ra giấy tờ.

“Hôm qua, anh ấy – anh Hứa Dật Phi – đã đứng tên mua căn hộ này. Trên bản sao giấy đăng ký kết hôn đi kèm ghi rõ tên vợ: Thẩm Niệm Niệm.”

Thẩm Niệm Niệm.

Người có bằng trung cấp, một tân binh vừa được Hứa Dật Phi nâng đỡ đặc cách vào công ty.

Cũng chính là cô “thanh mai trúc mã” mà dòng chữ kia nhắc đến.

Và giờ tôi mới hiểu – cô ta, mới thật sự là nữ chính của câu chuyện này.

Tiếng chuông điện thoại vang không ngừng, tôi mơ hồ bắt máy.

Đầu dây bên kia là giọng nói đầy bực dọc:

“Giờ này rồi mà em còn chưa đến? Cả phòng bao đang chờ mỗi mình em đấy.”

Lúc ấy tôi mới sực nhớ ra — hôm nay là lễ thành niên của em gái Hứa Dật Phi.

Tôi vội vã rẽ vào hành lang, vừa hay nghe thấy cuộc trò chuyện ngay trước cửa phòng tiệc.

“Anh à, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em, cũng là tiệc họp mặt gia đình.

Anh đưa chị Niệm Niệm đến là có ý gì chứ?”

Hứa Dật Phi liếc vào phòng, chậm rãi nói:

“Anh và Niệm Niệm đã đăng ký kết hôn rồi.

Cô ấy là người nhà của chúng ta — dẫn đến tiệc gia đình cũng là điều hiển nhiên.”

Ngay sau đó, những dòng chữ như "bình luận trực tiếp" lại hiện lên không ngớt:

“Chuẩn rồi, tiệc gia đình thì phải dẫn vợ hợp pháp đi chứ còn gì nữa.”

“Khác hẳn với nữ phụ suốt ngày bận công việc chẳng đoái hoài đến chồng, nữ chính của tụi mình mới là kiểu vợ đảm đang lý tưởng.”

“Ngày kỷ niệm kết hôn năm ngoái, nam chính viện cớ đi công tác không về, hóa ra là trốn đi đăng ký kết hôn với nữ chính và... hú hí ba ngày ba đêm trong khách sạn.”

“Còn cái tin nhắn ‘anh đang bận, đừng chờ’ gửi cho nữ phụ, cũng phải đợi sau 12 giờ khuya mới chịu gửi.”

Lúc đó tôi còn ngây ngốc chờ anh ta về, chỉ nhận được một tấm ảnh khách sạn mờ mờ kèm theo ảnh chụp màn hình báo pin còn 1%.

Giờ thì tôi đã hiểu — khi tôi thấp thỏm mong anh ta về nhà, thì anh ta đã ở trong vòng tay người đàn bà khác, cùng nhau đón “đêm tân hôn”.

Em gái anh ta vẫn chưa hiểu:

“Anh, rõ ràng từ cấp ba anh đã thầm thích chị dâu, sao bây giờ lại đi đăng ký kết hôn với chị Niệm Niệm?”

Hứa Dật Phi im lặng một lát rồi nói khẽ:

“Với tính cách của cô ấy, một khi biết chuyện này, thì giữa bọn anh sẽ không còn bất kỳ khả năng nào nữa.”

Ánh mắt của Hứa Dật Phi như một lời cảnh cáo, anh ta lạnh giọng nhìn em gái:

“Chỉ cần em không nói, cô ấy sẽ không bao giờ biết chuyện này.”

Tôi tựa lưng vào tường, toàn thân như bị rút cạn sức lực, tim quặn lên từng cơn đau.

Thì ra tất cả những dòng “bình luận” kỳ lạ kia, những chuyện tréo ngoe tưởng như ảo giác…

Chẳng phải hư cấu.

Mà là chiếc mặt nạ khác của Hứa Dật Phi — một con người dối trá và tàn nhẫn đến thế.

Tôi bám lấy bức tường lạnh ngắt, cắn chặt môi, lặng lẽ quay đi.

Từng bước từng bước, tôi rời khỏi nơi khiến người ta muốn nôn mửa ấy.

Ra đến hành lang, tôi lấy điện thoại, bấm số quen thuộc.

“Chào anh, Giám đốc Trịnh. Tôi đồng ý đi nước ngoài với anh.”

“Xin hãy giữ kín chuyện tôi rời đi.”

Đầu dây bên kia ngừng vài giây, sau đó là giọng nói quả quyết:

“Được, tôi sẽ giúp cô làm lại toàn bộ danh tính.

Cô có một tuần để chuẩn bị.”

 

2.

Vừa bước vào nhà, tôi liền bắt đầu dọn dẹp những món quà anh ta từng tặng.

Trên điện thoại vẫn còn tin nhắn của Hứa Dật Phi gửi vài phút trước:

“Bảo bối à, anh đi công tác mấy hôm, em ở nhà nhớ ngoan nhé.”

Vài ngày sau khi anh ta trở về, vừa bước vào cửa đã thấy một đống quà bị vứt lộn xộn khắp sàn, ánh mắt đầy kinh ngạc.

“Bảo bối? Mấy món này chẳng phải em từng rất trân quý sao? Sao lại thành ra thế này?”

Tôi chỉ nhàn nhạt đáp:

“Dọn dẹp lại thôi, tập ‘buông bỏ’. Em muốn nhà sạch sẽ một chút.”

Anh ta vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau, giọng ngọt như rót mật:

“Bảo bối vất vả rồi. Có nhớ anh không? Anh thì nhớ em muốn chết luôn ấy…”

Từ túi áo lấy ra một sợi dây chuyền, lồng vào cổ tôi như đang cưng chiều nhất mực.

Vậy mà lúc ấy, dòng “bình luận trực tiếp” lại điên cuồng nhảy lên:

“Cười xỉu. Nam chính mấy hôm nay còn bận quấn lấy ‘bé Niệm Niệm’ trên giường, lấy đâu ra thời gian mà nhớ nhung ai!”

“Nữ phụ đúng là phiền phức, ép cặp đôi chính phải yêu nhau trong kiểu lén lút như ngoại tình.”

“Nhớ không? Năm ngoái ngày kỷ niệm kết hôn, nam chính viện cớ đi công tác, hóa ra là cùng nữ chính đi khách sạn mở ‘tân hôn ba ngày ba đêm’.”

Tựa đầu lên ngực anh ta, tôi không ngăn được dòng ký ức ùa về.

Năm 18 tuổi, sau sân khấu của lễ kỷ niệm trường, cậu MC trẻ đỏ mặt, chen qua đám đông để chặn tôi lại.

Tay run run chìa ra một tờ giấy, run giọng nói:

“Bạn học Cố Tư Vũ, tớ thích cậu lâu lắm rồi… cậu có thể làm bạn gái tớ không?”

Cậu ấy nắm chặt micro, không biết tiếng tỏ tình ấy đã truyền thẳng ra ngoài sân khấu.

Trong ánh mắt là kỳ vọng, là hồi hộp, là chút vui mừng không giấu được.

“Tớ đã âm thầm thích cậu ba năm rồi… quãng đường sau này, tớ muốn cùng cậu đi.”

Tiếng reo hò vang dội từ phía xa vọng lại như lời chúc phúc.

Còn giờ đây, cậu trai năm ấy đã có thể lăn lộn trên giường người đàn bà khác, rồi quay về ôm tôi và thỏ thẻ hai chữ “nhớ em”.

Tôi cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trước cổ — thứ hàng tặng kèm rẻ tiền không hơn không kém.

Cậu trai năm xưa từng thề nguyện trao cho tôi cả tương lai, giờ lại chỉ còn biết dối trá và dằn vặt.

Tại buổi ký hợp đồng hôm đó, Tổng giám đốc bên A – ông Vương – cứ rót rượu không ngừng.

Tôi cũng cười mà nâng ly, uống hết chén này đến chén khác.

Còn Hứa Dật Phi chỉ yên lặng liếc tôi một cái.

Đến khi dạ dày như bị xoắn chặt, tôi phải nén đau mà cầu xin…

Mà anh ta, vẫn không hề mở miệng ngăn lại.

Tổng giám đốc Vương cuối cùng cũng chú ý đến Thẩm Niệm Niệm đang đứng bên cạnh Hứa Dật Phi.

Ông ta nâng ly, định cụng một cái.

Thẩm Niệm Niệm chỉ nhấp môi một ngụm nhỏ, sau đó lập tức ho sặc sụa.

Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước làm ra vẻ đáng thương.

Hứa Dật Phi cau mày, “xoạt” một tiếng đã đứng bật dậy khỏi ghế.

Anh ta giật lấy ly rượu trong tay Thẩm Niệm Niệm, ngửa đầu uống cạn, rồi còn tự phạt ba ly để xin lỗi thay cho cô ta.

Lúc tôi loạng choạng từ nhà vệ sinh bước ra, không thấy Hứa Dật Phi đâu nữa.

Ngay khoảnh khắc ấy, những dòng bình luận ảo lại hiện lên:

“Nam – nữ chính sang phòng bên rồi, chuẩn luôn cái motif kích thích!”

Tôi quay đầu lại, qua khe cửa hẹp… tôi thấy Thẩm Niệm Niệm đang ngồi trong lòng Hứa Dật Phi, hai người cuốn lấy nhau, hôn đến mức quên trời đất.

Thẩm Niệm Niệm khẽ cúi đầu, dùng tay che lấy môi anh ta, giọng đầy ngượng ngùng:

“Chị Tư Vũ còn ở phòng bên kia mà…”

Hứa Dật Phi áp sát, trầm giọng:

“Không sao, cô ấy say rồi. Không phát hiện được đâu.”

Anh ta bực bội cắn nhẹ môi cô ta:

“Không biết uống thì đừng cố, sao không từ chối?”

“Em chỉ… không muốn cứ mãi đứng sau lưng anh.

Em cũng muốn được ở bên cạnh anh như chị Tư Vũ… có thể giúp anh.”

Hứa Dật Phi nghe vậy, ánh mắt đầy thương tiếc, cúi xuống hôn lên trán cô ta.

Sau đó, anh ta dắt tay Thẩm Niệm Niệm, kéo xuống đặt nơi bụng dưới mình.

Giọng nói mang theo sự dụ dỗ đầy trêu ngươi vang lên bên tai cô ta:

“Lửa là em châm lên… thì phải tự mình dập.”

Ngay sau đó là tiếng dây lưng bị tháo ra, hòa cùng tiếng rên khe khẽ của một người phụ nữ — vang lên như xé toạc chút lý trí cuối cùng trong tôi.

Tôi dựa chặt vào tường, hai tay bịt lấy miệng, cố nén tiếng nấc nghẹn.

Tim như bị kim nhọn đâm từng mũi, dồn dập, tê buốt đến khó thở.

Khi hợp đồng được ký xong, Hứa Dật Phi ra hiệu cho phục vụ mang quà vào.

Anh ta nhìn tôi, khóe mắt cong lên như thể hết thảy đều xuất phát từ yêu thương:

“Hai chiếc túi này đều là em thích. Không cần chọn đâu, chồng mua cả.”

Thẩm Niệm Niệm liếc sang, gương mặt chan đầy ghen tỵ:

“Tổng giám đốc Hứa đối xử với chị Tư Vũ thật tốt quá… túi đắt thế mà mua liền hai cái.”

Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ bưng bát canh giải rượu bước vào.

Thẩm Niệm Niệm đứng dậy hơi vội, gót giày vô thức đá nhẹ vào chân ghế — khiến khay canh lệch đi.

Chưa kịp quay lại xin lỗi, cả bát canh nóng đã nghiêng về phía chúng tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Dật Phi nắm lấy vai Thẩm Niệm Niệm, kéo cô ta lùi ra sau.

Tôi vẫn còn sững người.

Ngay giây sau, toàn bộ bát canh nóng hổi tạt thẳng lên người tôi.

Tấm lưng truyền đến cơn đau bỏng rát như bị xé toạc.

Quanh tai tôi chỉ nghe thấy tiếng máu đang rần rật dồn lên.

Hứa Dật Phi ôm chặt người trong lòng, vừa dỗ dành vừa luống cuống hỏi:

“Tư Vũ! Em không sao chứ?”

Giọng nói ấy…

Lo lắng, căng thẳng — nhưng hướng về ai thì quá rõ.

Trong khi lưng tôi đang đau đến mức gần như không đứng vững, anh ta lại ôm người phụ nữ khác trong ngực mà run rẩy hỏi thăm tôi.

Một câu hỏi đầy giả tạo.

Một câu hỏi ngụy trang sự thiên vị trắng trợn.

Chương tiếp
Loading...