Đêm Gấu Trắng

Chương 3



8

Ác giả ác báo.

Anh chị tôi đùa giỡn tôi làm ầm ĩ quá lớn, lại nghĩ rằng ngồi bên đống lửa là an toàn nên cứ thản nhiên ngồi đó như đi picnic, tiếp tục ăn snack.

Hai con gấu ngựa đang ẩn trong lều lập tức lao ra ngoài.

Giờ đây, nơi này đã có ba con gấu ngựa Tây Tạng.

Đối mặt với nguy hiểm cận kề, anh tôi giật lấy chìa khóa xe trong tay Đan Đan, liên tục bấm nút mở khóa.

Anh ấy muốn dụ tôi ra làm mồi nhử, để gấu ngựa chú ý tới xe, giành thời gian cho bọn họ bỏ chạy.

Đèn trong xe cứ chớp nháy liên tục.

Lúc này tôi đã không còn để tâm đến con gấu trên xe nữa — một tay tôi giữ chặt nút khóa cửa, tay kia nắm bình xịt chống gấu, sẵn sàng liều mạng lần cuối.

Tiếc là, anh tôi đã tính sai.

Con gấu đang trên xe, sau khi vồ một phát không làm vỡ được kính, liền nhảy xuống, chạy thẳng về phía lều.

Thịt trong hộp kim loại thì khó moi, còn thịt hai chân không nơi trốn chạy thì dễ bắt hơn — gấu ngựa biết rõ điều đó.

Tôi lập tức rút điện thoại, gọi lại cho đội cứu hộ, hỏi họ còn bao lâu mới tới.

Gọi đến mấy cuộc mới kết nối được.

Tôi nói gấu ngựa đã bị kích động, đang tấn công anh chị tôi, cầu xin họ mau tới.

Giọng bên kia ngắt quãng liên tục, chỉ kịp nói họ đang cố gắng hết sức chạy đến.

Đúng lúc ấy, bên ngoài xe vang lên tiếng la hét nức nở.

Là tiếng của Đan Đan.

Tôi dập máy, nhìn ra ngoài.

Anh chị và Đan Đan đang đứng quay lưng vào nhau, mỗi người cầm một cây gậy lửa, đối đầu với ba con gấu ngựa.

Có vẻ họ định từ từ lùi lại, cố áp sát xe.

Chìa khóa xe đang trong tay anh tôi — chỉ cần họ lên được xe, chúng tôi có thể chạy thoát.

Nhưng Đan Đan sợ đến mức tè ra quần, làm rơi cả cây gậy, nhào tới ôm chặt lấy chân anh tôi, gào khóc đòi được bế.

Mùi nước tiểu, cộng thêm tiếng trẻ con khóc, kích thích bản năng điên loạn của gấu ngựa.

Một con trong số đó đột nhiên phát cuồng, lao thẳng về phía họ.

Trong lúc nguy cấp, anh tôi kéo chị dâu một phát, đẩy thẳng chị vào hướng con gấu.

“Aaa!”

Chị dâu lập tức bị con gấu ngựa vồ ngã xuống đất.

Anh tôi bế Đan Đan chạy thục mạng về phía xe.

Nhưng vừa chạy được nửa đường, anh ta như thấy thứ gì đó đáng sợ, đột ngột quay đầu, lao về hướng ngược lại.

Một con gấu ngựa nữa đuổi sát sau lưng, cùng hai cha con họ biến mất trong bóng tối.

Một mình trong xe, tim tôi trĩu nặng.

Hóa ra… ở đây còn có con gấu ngựa thứ tư.

 

9

Hai con gấu ngựa trông nhỏ hơn kia không đuổi theo anh tôi và Đan Đan, mà ở lại, lao vào xé xác chị dâu.

Chị ấy vẫn chưa chết.

Khi bị gấu ngựa cắn xé, chị còn phát ra tiếng gào thét đau đớn đến rợn người.

Chị biết tôi đang ở trong xe, duỗi một tay về phía này.

“Hạ Nguyệt, cứu chị với… cứu chị…”

“Trước đây chị sai rồi, chị xin em, làm ơn cứu chị…”

Thấy tôi vẫn không có động thái nào, chị dâu gom hết chút sức lực cuối cùng, quay sang mắng tôi thậm tệ:

“Chị nói không sai… em mới là… đứa độc nhất trong nhà…”

Nhìn gương mặt bị xé toạc một nửa, tôi chỉ biết ngồi trong xe khóc nức nở.

Không phải tôi không muốn cứu chị — mà tôi không thể.

Tôi chỉ có thể mở mắt nhìn chị ấy bị gấu ngựa cắn xé từng chút một, sống mà bị ăn thịt.

Dù tôi và chị ấy từng xung đột, dù mối quan hệ chẳng mấy dễ chịu, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là mâu thuẫn gia đình.

Chưa bao giờ tôi căm ghét đến mức muốn chị ta chết.

Dù là một người xa lạ, nếu bị thú dữ xé xác ngay trước mặt mình, tôi cũng sẽ đau lòng.

Chiếc xe bỗng rung lắc dữ dội.

Là con gấu ngựa vẫn đang ẩn nấp cạnh xe, nó bắt đầu ra sức đẩy, muốn lật tung chiếc xe lên.

Tôi lập tức nhận ra — không thể tiếp tục ngồi chờ chết.

Nếu không hành động, khi đội cứu hộ đến, tôi e rằng mình cũng đã giống chị dâu, nằm gọn trong bụng gấu ngựa.

Tôi đeo mặt nạ chống nắng và kính râm, cầm lấy bình xịt chống gấu, giữ vững tinh thần bò dần về phía ghế sau.

Trước đó tôi từng định ngủ lại trong xe, nên đã bảo Đa Cát để lại một khe hở nhỏ ở cửa sổ phía sau.

Nhìn qua khe đó, tôi thấy một bóng đen to lớn đang tựa vào xe, cố sức đẩy.

Tôi đưa vòi xịt qua khe, đánh liều gõ nhẹ vào cửa sổ một cái.

Quả nhiên, gấu ngựa cúi đầu, nhìn thẳng vào trong xe.

Chính là lúc này. Tôi lập tức bấm nút xịt bình xịt chống gấu.

Khoảng cách gần như vậy, hơi cay bắn thẳng vào mặt nó.

Gấu ngựa bị tấn công trực diện, lồng lên điên cuồng, vung móng đập loạn vào cửa kính, rồi quay đầu chạy biến vào bóng tối.

Hai con còn lại đang ăn xác chị dâu, ngửi thấy mùi còn sót lại của bình xịt cũng bị dọa chạy.

Nhìn tấm kính xe sau bị móng gấu vả móp méo, tôi biết: phải rời khỏi đây. Ngay lập tức.

 

10

Lửa trại ở khu cắm trại vẫn chưa hoàn toàn tắt, lần cuối tôi gọi cho đội cứu hộ mới chỉ cách đây hơn mười phút.

Lúc này, tôi đưa ra một quyết định liều lĩnh:

Xuống xe tìm chìa khóa.

Tôi đánh cược rằng chìa khóa trên người Đa Cát có thể vẫn còn quanh đây, bị gấu ngựa đánh rơi khi tấn công.

Đội cứu hộ còn cách đây một hai trăm cây số, đường lại khó đi, dù có chạy hết tốc lực thì cũng phải mất hai, ba tiếng nữa.

Không thể trông chờ gì vào họ lúc này.

Không ai có thể đảm bảo rằng trong khoảng thời gian ấy, đám gấu ngựa sẽ không quay lại.

Chỉ cần nghĩ đến con gấu ban sáng mà anh chị cho ăn bên vệ đường, tôi đã sởn hết da gà.

Nhất là khi xác của chị dâu vẫn còn nằm đó, không bị tha đi.

Chắc chắn chúng sẽ quay lại.

Nghĩ đến đây, tôi biết: mình phải nhanh.

“Cạch.”

Tôi nhẹ nhàng hé cửa xe một khe nhỏ.

Bên ngoài yên ắng, chỉ có gió thổi lướt qua, tuyệt nhiên không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Tôi gồng mình, tay cầm bình xịt chống gấu, rón rén xuống xe.

Tay cầm điện thoại, tôi lượn một vòng quanh xe tìm kiếm, nhưng chẳng thấy gì cả.

Ánh mắt tôi liếc về phía lều – xác chị dâu vẫn còn nằm chắn giữa tôi và nơi đó, nhưng tôi không dám tiến thêm một bước.

Tôi muốn lập tức leo lại vào xe trốn tiếp, nhưng linh cảm mách bảo: trốn mãi trong xe, sớm muộn gì cũng chết.

Một mùi tanh hôi nhẹ nhẹ bất ngờ phả tới từ sau lưng.

Không kịp suy nghĩ, tôi lăn người xuống đất, trườn vào gầm xe.

Một móng vuốt khổng lồ lập tức chộp theo tôi chui vào trong.

Tôi rút con dao nhỏ mua từ quầy hàng của người Tạng ra, đâm thẳng vào bàn chân gấu.

Móng gấu mới lùi lại.

Tôi thu người về giữa gầm xe, di chuyển theo hướng bước chân của nó, thay đổi vị trí liên tục.

Sau vài cú đâm đau, con gấu nằm rạp xuống đất, thò đầu nhìn vào gầm xe, nhìn tôi chằm chằm.

Đôi mắt đen nhánh như hạt đậu, long lanh, ướt ướt, trông chẳng khác nào chó con đi xin ăn.

Nhưng tôi không bị vẻ ngoài “vô hại” đó lừa.

Tôi lập tức giơ bình xịt, xịt thẳng vào mặt nó một phát cực mạnh.

Gấu ngựa bị dọa bỏ chạy.

Tôi cũng tranh thủ chui nhanh ra khỏi gầm xe.

Tôi vừa kéo cửa xe định trèo lên thì — một tia sáng bạc lóe lên phía trước.

Có vật gì đó khiến tôi chú ý.

Là chìa khóa xe!

Tôi không kịp nghĩ xem vì sao nó lại nằm đó, lập tức lao tới, cúi xuống nhặt lấy.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi vừa khom người xuống, trên mặt đất trước mặt xuất hiện một cái bóng dài.

Có thứ gì đó đứng phía sau tôi.

Tôi siết chặt chìa khóa, lập tức lăn trở lại vào gầm xe.

Chỉ đến khi nhìn thấy đôi chân kia, tôi mới nhận ra — thứ vừa đứng sau lưng tôi… không phải gấu ngựa.

Mà là… người.

 

11

Đôi giày đó… trông rất quen.

Là Đa Cát – hướng dẫn viên.

Hắn vẫn còn sống.

Đa Cát nằm rạp xuống, thò đầu nhìn tôi đang run rẩy dưới gầm xe.

Trên khuôn mặt vốn tưởng thật thà chất phác, lại là một nụ cười độc ác.

“Không ngờ… cô lại khôn ra phết đấy.”

Tôi siết chặt con dao Tạng, mắt không rời hắn.

“Thì ra tất cả là do anh giở trò.”

“Chính anh dụ bầy gấu ngựa đến đây, đúng không?”

Đa Cát cười khùng khục.

“Phải thì sao? Dù gì cô cũng sống không qua nổi đêm nay.”

Tôi đáp lại: “Tôi đã gọi cảnh sát rồi. Đội cứu hộ đang đến.”

Như thể nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian, Đa Cát phá lên cười ha hả, cười đến một lúc lâu mới ngừng lại:

“Đến lúc bọn họ tới nơi, mấy người đã bị gấu xơi gần hết rồi.”

“Chẳng ai biết được sự thật đâu.”

Nói xong, nét mặt hắn lập tức sa sầm:

“Biết điều thì chui ra ngoài, chuyển tiền cho tôi. Không thì tôi sẽ để cô nếm mùi bị gấu ăn sống là thế nào.”

Lúc đó tôi bỗng ngộ ra tất cả:

“Thì ra… đám gấu đó là do anh nuôi!”

“Cũng không ngu lắm. Mau ra đi, tôi không giống lũ gấu đần kia, tôi có hàng đống cách xử cô.”

Tôi giả vờ mềm mỏng, yêu cầu hắn cam đoan: nếu tôi chuyển tiền, hắn sẽ không làm hại tôi.

Nghe thấy tôi nói vậy, Đa Cát lơ đãng gật đầu cho qua — tôi biết ngay hắn nói dối.

Tôi cố tỏ ra nghiêm túc, bắt hắn phải nhìn thẳng vào mắt tôi mà thề, rằng sẽ không lấy mạng tôi.

Đa Cát không kiên nhẫn, cúi thấp xuống nhìn tôi lần nữa.

Nhưng lần này, thứ chờ sẵn hắn… là đầu xịt của bình xịt chống gấu.

“Aaa!”

Đa Cát ôm mắt, lăn lộn trên mặt đất gào thét:

“Con tiện nhân này! Tao muốn mày bị gấu xé xác, nhìn tận mắt mình bị ăn từng miếng một!”

Phòng khi bất trắc, ngoài bình xịt tôi đang cầm, tôi còn thủ thêm một bình trong người.

Không ngờ lại xài nhanh đến thế.

Tôi mặc kệ tiếng la thảm thiết của Đa Cát, lập tức trèo lên xe, khóa cửa lại, rồi nổ máy, rồ ga lao đi, chạy theo chỉ dẫn GPS về hướng thị trấn gần nhất.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy vài cái bóng đen từ từ tiến về phía Đa Cát đang giãy giụa dưới đất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...