Cú Trả Thưởng 11.11 Đã Thức Tỉnh Tôi

Chương 1



Ngày hội mua sắm 11.11 vừa đến, cuối cùng công ty cũng chuẩn bị phát khoản hoa hồng bị nợ suốt cả quý.

Tôi vừa tính đổi xe mới cho ba, thì nhận được thông báo lương thưởng: đúng 11,11 tệ.

Tôi chết sững tại chỗ.

Trợ lý chủ tịch còn mặt dày nói chắc như đinh đóng cột:

“Cô là người độc thân, nhiều tiền để làm gì? Phát cho cô 11,11 tệ là quá có tình nghĩa rồi còn gì?”

Lố bịch! Hơn năm trăm nghìn tệ hoa hồng mà đến một xu cũng không chia cho tôi?

Tôi lập tức gọi điện cho vị hôn phu – cũng là chủ tịch công ty.

Không ngờ anh ta lại nổi đóa lên với tôi:

“Chúng ta chưa đăng ký kết hôn, cô chẳng phải độc thân là gì?”

“Những năm qua tôi nuông chiều cô quá rồi đúng không? Ăn mày còn chẳng chê ít tiền như cô đâu!”

Tôi khẽ bật cười, chua chát mà tỉnh táo.

Khấu trừ hoa hồng mà viện lý do kiểu này à?

Anh nói tôi độc thân? Vậy thì... hủy hôn luôn cho dễ thở!

Hơn nữa, toàn bộ danh sách khách hàng công ty đều nằm trong tay tôi.

Nếu công ty này đã không trả nổi hoa hồng, vậy tôi đi tìm công ty khác trả nổi cũng chẳng khó!

1.

Khách sạn năm sao ở Kinh Hải, buổi team building của công ty đang diễn ra.

Trên sân khấu, một người đàn ông tay cầm ly rượu vang, tay cầm micro, vẻ mặt đầy tự tin và đắc ý:

“Lần này công ty ký được mấy hợp đồng lớn, mọi người đều vất vả rồi! Tiền hoa hồng, tôi sẽ không thiếu một xu cho bất kỳ ai!”

Đó chính là chủ tịch công ty – đồng thời cũng là vị hôn phu của tôi – Từ Cảnh Huyền.

Vừa dứt lời, tiếng hò reo nổi lên khắp nơi:

“Ôi, năm vạn của tôi về tài khoản rồi! Cảm ơn Từ tổng! Cảm ơn công ty!”

“Trời ơi, Tiểu Lý mà lặng lẽ thế, lại được tận mười vạn!”

“Chưa là gì đâu, Tiểu Chu mới kinh, hai mươi vạn luôn kìa!”

Tiểu Chu đứng bên cạnh, nhẹ vuốt tóc mai, khiêm tốn nói:

“Đừng nói quá vậy chứ, chị Ôn mới là người được nhiều nhất. Phải cỡ năm mươi vạn rồi nhỉ?”

Ngay lập tức, ánh mắt tò mò của mọi người đều dồn hết về phía tôi.

Tôi ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì chỉ có đắng nghét.

Bởi vì, Từ Cảnh Huyền – vị hôn phu của tôi, lại chỉ chuyển cho tôi đúng… 11 đồng.

Mấy người này rốt cuộc nghĩ tôi là gì?

Tôi dứt khoát giơ điện thoại ra cho cả nhóm nhìn, ai nấy đều sốc nặng.

Lúc này, Trợ lý của chủ tịch – Tề Tâm Nhạc – đi giày cao gót, đùng đùng bước tới, giọng the thé:

“Ôn Hàn Tuyết, team building quan trọng như thế mà cô bày ra cái mặt đó với ai vậy hả?”

“Nếu thấy tiền hoa hồng ít quá thì cô mau đi lấy chồng đi!”

Tôi suýt thì bật cười thành tiếng.

Lương thưởng thì liên quan gì đến chuyện cưới xin? Không lẽ giờ muốn bịa chuyện cũng không chịu động não?

Tôi nén giận, chỉ tay về phía Tiểu Lý đứng gần đó:

“Vậy theo lý mà nói, Tiểu Lý cũng độc thân. Cớ sao cậu ấy được mười vạn, còn tôi chỉ có mấy đồng bạc lẻ?”

Tề Tâm Nhạc nhún vai, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang giảng đạo lý:

“Tiểu Lý mới vô công ty, dĩ nhiên phải nhận đủ hoa hồng rồi!”

“Còn cô, Ôn Hàn Tuyết, làm người cũ rồi mà vẫn thích so đo với lính mới, không thấy mất mặt à?”

Nhưng những người cũ khác thì sao? Có ai bị đối xử như tôi đâu?

Chỉ vì tôi là nhân viên kỳ cựu, nên mới thành người duy nhất bị chèn ép sao?

Từ xa, Từ Cảnh Huyền mặt mày hớn hở bước đến.

Tề Tâm Nhạc thân mật khoác lấy cánh tay anh ta, cả người dính sát vào, chẳng buồn để tâm đến ánh mắt của bao người xung quanh.

Nếu không biết rõ, chắc ai cũng tưởng họ mới là cặp đôi sắp cưới.

Thấy tôi, Từ Cảnh Huyền không hề lúng túng, ngược lại còn nghiêm giọng mắng thẳng:

“Ôn Hàn Tuyết, đừng suốt ngày nghĩ về mấy đồng tiền hoa hồng đó nữa. Em phải biết nhìn nhận từ góc độ công ty.”

“Bây giờ công ty đang gặp khó khăn, không thể chi ra quá nhiều.”

“Nói em độc thân, chỉ là muốn cho em một cái bậc thang để xuống mà thôi.”

“Anh đã cố gắng lắm rồi mới chuyển cho em được một phần tiền mua trà sữa, để ấm bụng còn gì. Em còn muốn gì nữa?”

Muốn gì à? Muốn ít nhất cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu.

Khó khăn?

Tề Tâm Nhạc lái xe Porsche đời mới, mặc váy body hiệu LV vừa ra mắt, vai đeo túi Hermès giới hạn.

Hôm qua cô ta còn khoe ảnh trên vòng bạn bè: “Cảm ơn ông xã thân yêu, tặng em combo 3 món nhân ngày kỷ niệm.”

Trong khi đó, sinh nhật tôi vừa rồi, Từ Cảnh Huyền chỉ tặng một cây bút.

Anh ta còn nghiêm túc nói: “Công ty đang dồn tiền cho dự án, mua cây bút này cũng vét hết ví rồi đấy.”

Khi đó, tôi còn xúc động như đứa ngốc, cứ nghĩ mình được yêu thương thật lòng.

Cho đến hôm qua mở hộp quà ra, tôi mới biết cây bút đó là… quà tặng khuyến mãi của công ty, logo còn in rõ rành rành.

Thậm chí đến lừa dối tôi, anh ta cũng không buồn bày trò cho tử tế.

Còn hôm nay, bao trọn nhà hàng trong khách sạn năm sao, chi phí ước chừng trên dưới cả trăm triệu.

Vậy mà công ty khó khăn?

Khó khăn với ai?

Chỉ với tôi thôi sao?

Nghĩ đến đây, tim tôi càng lúc càng lạnh giá.

“Tôi đúng là phải cảm tạ cái ơn huệ to lớn này của công ty đấy! Hào phóng quá, hẳn hòi 11 đồng hoa hồng cơ mà.”

“Đến trà sữa cũng chỉ dám gọi size nhỏ!”

Dứt lời, tôi xoay người, bước thẳng ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.

Từ Cảnh Huyền gào lên phía sau, giọng đầy giận dữ:

“Tiệc còn chưa tàn, em định đi đâu?!”

Tôi không hề dừng bước, chỉ để lại một câu nhẹ như gió nhưng sắc như dao:

“Loại người như tôi, chẳng có đóng góp gì, đâu xứng ngồi ăn bữa đại tiệc cả trăm triệu của công ty.”

2.

Đi dọc con đường mòn trong công viên, những ký ức về Từ Cảnh Huyền như đổ ập về.

Năm hai đại học, tôi suýt bị mấy tên côn đồ kéo vào hẻm tối, suýt chút nữa đã không giữ nổi bản thân.

Lúc tôi tưởng mọi thứ đã kết thúc, chính anh xuất hiện — dang tay che chắn, chắn hết ba tên to xác, kéo tôi ra sau lưng, bảo vệ tôi bằng đôi vai rộng như thành đồng vách sắt.

Tôi được an toàn, nhưng anh thì mặt mũi bầm tím, toàn thân đầy thương tích.

Từ ngày đó, anh bắt đầu theo đuổi tôi. Mà tôi… vốn đã có cảm tình từ lâu, nhanh chóng đổ gục.

Chúng tôi từng là cặp đôi khiến cả trường ghen tị. Ai cũng nói chúng tôi là trời sinh một đôi.

“Hàn Tuyết, anh tốt nghiệp là sẽ khởi nghiệp.”

“Anh sẽ mua túi hiệu cho em, mua ô tô, mua biệt thự.”

“Anh sẽ cho em một cuộc sống khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ.”

Tôi ngày ấy là một con ngốc chính hiệu. Tin từng câu, từng chữ. Tin bằng cả trái tim.

Tốt nghiệp xong, tôi từ bỏ suất học tiếp lên cao học, đồng cam cộng khổ cùng anh bắt đầu mọi thứ từ con số không.

Ngày nào cũng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, tóc rụng từng mảng mà vẫn không dám than vãn một lời.

Anh ngại mở lời đến nhà người ta mời hợp tác, nên tôi thay anh đi.

Tôi đứng ngoài cổng, bày mưu tính kế, năn nỉ ỉ ôi chỉ mong có cơ hội gặp mặt.

Có lần chủ nhà đi vắng, tôi bị một con chó dữ bất ngờ lao ra cắn, máu chảy đầy chân.

Sau này khi công ty bắt đầu khấm khá, thì cũng là lúc tôi và anh bị cuốn vào hết buổi tiệc này tới cuộc xã giao khác...

Thế nhưng, Từ Cảnh Huyền lại bảo anh ta bị dị ứng rượu, không uống được, khiến bên khách hàng suýt quay lưng bỏ đi.

Cuối cùng, chính tôi phải tự phạt ba ly, miễn cưỡng mới giữ được khách ở lại.

Và rồi, tôi chốt được đơn hàng ấy, nhưng cái giá phải trả là xuất huyết dạ dày, nằm viện suốt một tuần.

Giờ nghĩ lại… thật mỉa mai.

Anh ta từng hứa mua túi hiệu, mua xe, mua nhà cho tôi.

Kết quả? Tất cả đều có, nhưng không phải mua cho tôi.

Mà là cho trợ lý riêng của anh ta – một cô gái vừa vào làm chưa đầy ba tháng.

Vừa về tới nhà, điện thoại liền vang lên ba tiếng “ting ting ting”.

Tin nhắn từ group chung của công ty, gửi liên tiếp ba lần — chắc là chuyện gì đó "rất quan trọng".

Tôi mở WeChat, thấy tên người gửi: Từ Cảnh Huyền.

【@Tất cả mọi người:Trưởng phòng kinh doanh Ôn Hàn Tuyết đã tự ý rời khỏi buổi tiệc tối nay mà không báo cáo lãnh đạo.】

【Tác phong lỏng lẻo, không tuân thủ quy định công ty.

Quyết định xử phạt như sau: Phạt tiền 10.000 tệ.】

Ngay sau đó là màn hùa theo nịnh hót của Tề Tâm Nhạc:

【Được làm việc dưới quyền một lãnh đạo nghiêm minh công bằng thế này, đúng là phúc phần của chúng ta!】

【Có định hướng, có tương lai — các bạn nói đúng không?】

Nhân viên trong công ty cũng thi nhau “vỗ tay phụ họa”.

Tiểu Chu lặng lẽ nhắn riêng cho tôi:

【Chị Hàn Tuyết, bọn họ quá đáng thật đấy.】

【Phần lớn hợp đồng công ty đều là do chị tự tay chạy mà có.】

【Bọn họ làm vậy, đúng là "qua cầu rút ván", "giết lừa lấy thịt".】

Tôi ngược lại chỉ nhẹ nhàng an ủi cô bé: "Không sao đâu."

Sau đó, tôi trích dẫn lại chính tin nhắn của Từ Cảnh Huyền trong group, chỉ gửi một chữ:

“Được.”

Không phải đầu hàng.

Mà là: bước đầu tiên trong kế hoạch.

Chương tiếp
Loading...