Công Lược Nhầm Đốc Công
Chương 1
1.
Một đêm điên loạn trôi qua, phản ứng đầu tiên sau khi ta vén màn trướng chính là bỏ trốn.
Nói giỡn sao được, kẻ ta vừa cùng chung chăn gối chính là Đông Xưởng Đốc Công mà đến tiểu hoàng đế còn phải kiêng dè ba phần, nếu bị hắn bắt lại, cái đầu này ắt chẳng giữ nổi.
“Cô nương, chúng ta thật sự có thể thoát được sao?”
Thúy Nhi – nha hoàn bên cạnh ta – run rẩy cất tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi đám quan binh phía xa.
“Ngươi đã châm hương ta dặn chưa?”
Ta hạ giọng, kề sát tai nàng hỏi.
“Cô nương phân phó, nô tỳ nào dám sơ suất.”
“Vậy thì sợ cái gì.” Ta khẽ cười, “trừ phi thứ mê hương ta trộm từ chỗ Tú Bà ở Điểm Thúy Lầu chỉ là đồ giả.”
Huống hồ, với bộ dạng tham giàu khinh nghèo của mụ Tú Bà kia, chắc chắn sẽ không…
Ý nghĩ chợt lóe qua, ta nhớ tới đôi vòng tay vàng giả mà mụ vẫn cất giấu, liền nắm lấy tay Thúy Nhi kéo thẳng lên thuyền.
“Sao thế, cô nương?”
Thúy Nhi bị ta giật mạnh, hồn vía theo đó cũng bay mất nửa phần.
Ta chẳng buồn đáp, vừa đặt chân lên thuyền đã moi trong bọc ra một thỏi bạc.
Theo ta lâu ngày, Thúy Nhi chỉ cần một cái liếc mắt liền hiểu ý, lập tức cầm bạc đưa cho thuyền phu.
“Thuyền gia, có thể khởi hành sớm được chăng? Tiểu thư nhà ta bị ép gả cho lão già sáu mươi, nếu không nhanh chóng rời đi thì e danh tiết chẳng giữ nổi.”
Nghe nàng bịa chuyện trơn tru, ta suýt bật cười.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp nở thì đã đông cứng lại.
Hệ thống sau một hồi im lìm bỗng lên tiếng, giọng điệu còn ẩn chứa mấy phần hả hê.
“Nhắc nhở thân thiện, Tiêu Sách đã tỉnh lại rồi.”
Tiêu Sách – chính là Đông Xưởng Đốc Công của Đại Chiêu.
Cũng chính là kẻ giả thái giám mà đêm qua ta đã cùng chung giường chiếu.
“Vậy giờ hắn phản ứng ra sao?” ta hỏi dồn.
“Hắn có thể thế nào? Bất luận sống hay chết, ngươi cũng phải bị mang về.”
Khó trách công lược thất bại, tên Tiêu Sách này quả thực tâm ngoan thủ lạt.
Ta nhức cả đầu, còn chưa kịp hỏi có biện pháp vãn hồi nào không thì hệ thống lại lên tiếng, giọng nghèn nghẹn như đang nén cười.
Nó nói:
“Chậm nhất ba khắc nữa, Tiêu Sách sẽ tới.”
2.
Hệ thống từng khinh khỉnh bảo ta là ký chủ vô dụng nhất mà nó từng gặp.
Nhưng ta thì chẳng chịu phục.
“Người ta tuy chưa công lược thành công, nhưng ít ra cũng thường xuyên xuất hiện trước mặt đối tượng, coi như cũng đã quen mặt rồi.”
Nó đã khuyên ta đủ điều, còn cẩn thận kết hợp cả thân phận, dung mạo lẫn tính cách của ta.
Kết quả thì sao?
Ta đều phủ quyết sạch sành sanh.
“Những ý tưởng đó mà có hiệu quả, thì sao ta còn phải đứng đây đôi co với ngươi?”
Hệ thống: “……”
Thế là ta dẹp hết lời khuyên, nhân đêm tối không gió, thẳng tay đưa cả đám kỹ nữ Điểm Thúy Lầu tống hết vào phủ của Tiêu Sách.
Ban đầu ta chỉ nghĩ lấy mỹ nhân lấy lòng hắn, nào ngờ khi Tiêu Sách dẫn theo bọn thái giám Đông Xưởng lôi ta từ trong thùng rau ra, ta mới giật mình nhớ lại.
Tiêu Sách…
Khụ, chẳng phải hắn vốn là thái giám sao?
Lúc này, ta len lén hé mắt nhìn qua khe hở thùng rau, vừa chạm đến bóng áo bào đen phủ trước mặt hắn liền muốn bật cười.
Chỉ có thể nói, hắn còn biết nhẫn nhịn hơn cả con rùa xanh chiêu tài trong tay mụ Tú Bà Điểm Thúy Lầu.
“Hồi bẩm Đốc Công, không tìm thấy.”
Mấy tiểu thái giám đi lục soát từng lượt, đều đứng cạnh Tiêu Sách bẩm báo, giọng vang đến mức ta trong thùng cũng nghe rõ từng chữ.
Ngồi ung dung trên ghế Thái phi, Tiêu Sách khẽ cong môi cười.
Nụ cười ấy thật đẹp, đuôi mắt khẽ nhướng, như hoa đào giữa tiết xuân.
Đầu ngón tay trắng như hành thong thả xoay xoay ngọc chỉ, ánh mắt hờ hững đảo qua đám hàng hóa cuối thuyền, rồi dừng thẳng vào chiếc thùng rau nơi ta đang trốn.
Ngay khoảnh khắc đó, bàn chân vốn đã tê dại của ta bỗng rùng mình, như có vật gì đang bò lên.
Ta cúi đầu nhìn.
Một con rắn hoa dài hơn một trượng đang men theo ống chân ta mà trườn dần lên.
Rất hay, trái tim vốn treo lơ lửng của ta coi như chết hẳn tại chỗ.
3.
Ta hét chói lói, bò thẳng từ trong thùng rau ra.
Không hề nói quá, đúng nghĩa là bò.
Ban đầu còn định đứng dậy cho đàng hoàng, nào ngờ vừa chống người lên đã vấp một cái, ngã sõng soài.
Thùng đổ, ta cũng coi như mất hết thể diện.
“Chuyện trước kia ngươi ngày ngày đưa mỹ cơ đến phủ bản tọa còn chưa tính, nay lại cả gan xông vào phủ ta trộm đồ.”
Tiêu Sách cúi mắt nhìn ta đang quỳ phía dưới, giọng chậm rãi, thong dong, chẳng vội chẳng gấp.
A, quả nhiên. Vừa hoan hảo xong đã trở mặt, gán cho ta tội trộm cắp.
Ta liếc hắn một cái thật hung hăng, ngoài mặt vẫn làm bộ cung kính đáp:
“Đốc Công chưa tỏ tường, ta cùng các cô nương Điểm Thúy Lầu đều một lòng ngưỡng mộ ngài, sao có thể cả gan trộm đồ trong phủ ngài được.”
Dù sao thiên hạ Đại Chiêu ai cũng biết, Đông Xưởng Đốc Công Tiêu Sách tuy là thái giám, dung mạo lại tuấn mỹ đến mức khiến người động lòng.
Bởi vậy câu nói kia ta thốt ra mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, hoàn toàn chẳng thấy xấu hổ.
Thế mà hắn lại khẽ cười, chỉ là nụ cười chẳng chạm tới đáy mắt, khiến sống lưng ta lạnh toát.
Ấy chết, nốt ruồi nhỏ giữa chân mày hắn, sao mà quen mắt đến lạ?
“Có trộm hay không, bản tọa tự khắc rõ ràng.”
Ta còn đang cố moi lại ký ức thì Tiêu Sách đã chẳng buồn chờ.
Ngón tay vốn đang xoay ngọc chỉ của hắn liền khẽ nhấc, tiểu thái giám đứng cạnh lập tức hiểu ý, chuẩn bị kéo ta xuống thuyền.
Được lắm, Tiêu Sách, ta còn chưa kịp giải thích, ngươi đã nhất mực chẳng thèm nghe.
Não bộ ta vốn vận hành mau lẹ, giờ như bị ấn phím dừng, từ mơ hồ chuyển hẳn sang hoảng loạn.
Ngay lúc đó, hệ thống đột ngột vang lên:
“Độ hảo cảm nhân vật +100, hiện tại là -899.”
Ta lập tức nhào tới ôm chặt lấy ủng đen của Tiêu Sách, xé gan xé ruột thốt ra một câu:
“Ta có thai rồi.”
4
Chuyện có thai tự nhiên là không thể.
Nhưng luật lệ Đại Chiêu định rõ, hễ nữ nhân mang thai sáu tháng thì không được động hình.
Cho nên, trong tình huống hiện tại, ta không có cũng thành có.
Có thì…
Ừm, đành cắn răng mà nhận.
Từ nhỏ ta vốn không biết nói dối, giờ thốt ra lời này, lòng chột dạ đến mức chỉ thiếu điều muốn chôn đầu xuống sàn thuyền.
“Ngươi nói lại xem, ngươi có cái gì?”
“Ta có…”
Nửa câu sau nghẹn lại, bởi vì ta không ngờ vừa ngẩng đầu liền chạm phải gương mặt kia.
Là Tiêu Sách.
Mày liễu mắt hoa, cong cong như nửa vầng trăng.
Môi đỏ răng trắng tựa thiếu niên, trời sinh một gương mặt tươi cười, nhưng hành sự lại quyết tuyệt tàn nhẫn.
“Sao không nói tiếp? Vừa rồi chẳng phải nói mình có thai sao?”
Tiêu Sách đưa tay, khẽ vén lọn tóc rũ bên tai ta.
Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, cố tình dừng lại nơi vành tai ta lâu hơn một chút, như hình phạt, khiến toàn thân ta run lên.
“Phải, cho nên mong Đốc Công minh giám, tiểu nữ thật sự không hề trộm cắp tài vật trong phủ.”
“Thú vị.”
Hắn cười thấp giọng, đứng dậy.
“Đã thế, Giang Nhi nương nương đã có thai, vậy thì đừng đưa sang Hình Bộ nữa.”
Ta nhìn Thúy Nhi đang quỳ cách đó không xa, vừa định ra hiệu cho nàng.
Thân hình cao ngất của Tiêu Sách lại thong thả thốt nốt sau.
“Đưa về phủ của bản tọa.”
“Tiểu nữ xuất thân hèn kém, sao xứng tiến vào phủ Đốc Công?”
Ta còn muốn níu kéo thêm.
Ai ngờ hắn chẳng thèm nhấc mí mắt, chỉ đưa ngọc chỉ trở lại ngón tay rồi thản nhiên bỏ đi.
5
Tính tình Tiêu Sách cổ quái, đồ vật trong phủ hắn cũng lạ lùng chẳng kém.
Như cái lư hương kia, trước khi tới phủ hắn, ta chưa từng thấy lư hương hình hộp bát bảo bao giờ.
Kỳ lạ hơn nữa là, hắn chẳng gọi thái y đến khám, cũng không phái người điều tra ta.
Chỉ giam ta trong gian phòng hẻo lánh, cấm ta ra khỏi phủ.
Mà từ khi vào phủ đến nay, ta chỉ gặp hắn hai lần.
Một lần trong thư phòng.
Hắn cau mày, cùng đám quan viên áo mũ trò chuyện nhỏ to.
Một lần là… hiện tại.
Hắn đứng bên cửa sổ khắc hoa cúc xanh, ánh sáng lốm đốm xuyên qua mành tre rơi trên áo bào huyền sắc thêu chỉ vàng của hắn, đẹp tựa tranh vẽ, thoát tục như tiên.
“Cho ta một lý do để không giết ngươi, Giang Nhi.”
Ta vừa định nói mình mang thai, hắn đã giơ tay ngăn lại.
“Đừng lấy mấy trò hạ lưu của ngươi để dỗ ta. Ngươi có hay không có thai, bản tọa lẽ nào lại không biết?”
Hắn nói bằng giọng nhàn nhạt, nhưng khi quay đầu nhìn ta, trong mắt lại ẩn chứa uy nghi khó đoán của bậc đứng trên cao.
Nhìn ánh mắt đó, ta càng chắc hắn muốn bức ta vào chỗ chết.
Ta giả vờ trầm ngâm, hồi lâu mới ngẩng đầu đối diện hắn.
“Như Đốc Công đã thấy, tiểu nữ ngưỡng mộ ngài đã lâu, hôm ấy vừa gặp liền tình không thể kìm, cho nên mới…”
Ta thao thao bất tuyệt, như học trò đọc sách cho tiên sinh nghe, nói đến khô miệng khát lưỡi mới dừng lại.
Ngước nhìn Tiêu Sách.
Hắn không vội, thậm chí còn có ý muốn tiếp tục nghe ta đọc.
So với phu tử ngày trước ngồi nghe ta đọc sách, hắn càng đáng sợ hơn.
Rốt cuộc chưa kịp để ta mở miệng, Tiêu Sách đã lạnh nhạt ngắt lời.
“Bản tọa cho ngươi hai lựa chọn. Một, làm người chết, vĩnh viễn câm miệng…”
“Ta chọn hai.”
Không thèm nghe thì thôi, rõ ràng công lược đã tăng rồi, còn hung dữ như vậy.
Có lẽ vì ta chọn “hai” quá dứt khoát, Tiêu Sách hiếm hoi khựng lại một thoáng.
Đúng lúc ta tưởng hắn sẽ trở mặt vô tình, thì hắn lại đứng lên.
“Bản tọa không thích kẻ sợ chết.”
Hừ, ai thèm thích ngươi.