Cái Tên Lạ

Chương 1



1

Máy bay vừa hạ cánh, tôi lập tức bắt taxi đến thẳng ngôi trường tiểu học nơi con trai đang học.

Năm nay nó bảy tuổi, mới vào lớp Một.

Lúc đó là một giờ bốn mươi phút chiều, tiết học đầu tiên vừa mới bắt đầu.

Bác bảo vệ của trường rất tận tâm, nghe tôi nói là phụ huynh liền lập tức gọi giáo viên chủ nhiệm ra.

Chỉ vài phút sau, một cô gái mặc sơ mi trắng, váy đen, trông như vừa mới ra trường, vội vàng chạy đến.

Cô ta có vẻ ngoài bình thường, miễn cưỡng có thể gọi là thanh tú, nhưng giọng nói lại mềm mại, nhẹ nhàng.

Bản năng của phụ nữ mách bảo tôi rằng — chính là cô ta.

Quả nhiên, khi vừa trông thấy tôi, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi, trắng bệch, tay chân khẽ run, như thể gặp phải điều gì khủng khiếp.

“Phụ... phụ huynh... chị đến trường có... có việc gì ạ?”

Cô ta căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp.

Thế mà lại dám trong nhóm phụ huynh công khai tự nhận mình là mẹ của con trai tôi.

“Tôi thấy tin nhắn trong nhóm rồi.”

Tôi không vòng vo, nói thẳng trước mặt bác bảo vệ.

“Cô nói cô là mẹ của Cố Đồng Đồng? Tôi thật sự rất muốn biết lý do.”

Ngón tay cô ta thoáng siết chặt, rồi nhanh chóng liếc nhìn bảo vệ, gượng cười, vội vàng giải thích:

“À... thật ra là vì trường sắp có buổi họp phụ huynh, bố của Đồng Đồng bảo rằng cả anh ấy và vợ đều bận, không có thời gian.”

“Anh ấy sợ Đồng Đồng tủi thân, nên mới nhờ tôi đóng giả một chút. Nếu khiến chị khó chịu thì tôi xin lỗi nhé.”

Một câu nói vừa khéo phủi sạch trách nhiệm, vừa ngầm châm chọc rằng tôi là người mẹ bận rộn, không lo cho con.

Nếu không phải tôi đã xem kỹ trang cá nhân của cô ta, có lẽ tôi thật sự đã tin.

Tối thứ Tư, tám giờ, nhà hát lớn.

Cô ta đăng ảnh chụp lén bóng lưng một người đàn ông đang mua hoa hồng.

Chú thích: Người tôi yêu không phải hoàng tử, mà là quốc vương.

Ngày hôm sau, tôi dị ứng phấn hoa phải nhập viện.

Chiều thứ Sáu, sáu giờ, trời mưa to.

Cô ta đăng ảnh selfie trú mưa dưới mái hiên trường.

Chú thích: Bao giờ quốc vương của tôi mới đón tôi về nhà đây.

Ba phút sau, Cố Sùng nhắn tin cho tôi:

“Vợ à, tối nay anh tăng ca, không kịp đón con, em vất vả nhé.”

Lúc tin nhắn đến, tôi đang nằm truyền dịch trong bệnh viện, vì thu/ốc nên buồn ngủ lịm đi.

Khi tỉnh lại đã là hai tiếng sau.

Con trai tôi không ai đón, bị gió lạnh thổi suốt hai tiếng đồng hồ ngoài chòi gác bảo vệ.

Đêm đó, nó sốt đến ba mươi chín độ.

Trên đường vào viện, Cố Sùng chỉ biết thở dài, trách tôi không xem điện thoại.

Tôi cũng nghĩ mình thật sự là một người mẹ tồi, cả đêm ôm con, vừa khóc vừa nói “xin lỗi”.

Nhưng hóa ra, người đáng nói câu đó… lại không phải tôi.

Ngón tay tôi siết chặt quai túi, gân xanh nổi rõ.

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt lúng túng của cô ta, dừng lại trên đôi bông tai xanh biếc.

Tôi khẽ cười:

“Khuyên tai của cô giáo Thẩm đẹp thật. Bạn trai tặng à? Chắc đắt lắm nhỉ?”

Ngày Lễ Tình Nhân tháng trước, tôi đã nhìn thấy lịch sử mua sắm của Cố Sùng.

Một chiếc vòng tay vàng — năm nghìn, tặng tôi.

Một đôi bông tai sapphire — ba mươi tám nghìn, tặng cô gái trước mặt.

Nghe xong, sắc mặt Thẩm Vũ Phi trắng bệch, môi run rẩy, không nói được lời nào.

Đúng là một kẻ yếu đuối.

Tôi không thèm nhìn thêm, xoay người bỏ đi.

Trên đường về, tôi gọi cho bố — cũng chính là cấp trên trực tiếp của Cố Sùng, người nắm quyền trong Tập đoàn Lâm Thị.

“Bố, giúp con một việc.”

Tôi đổi hình nền điện thoại từ ảnh gia đình sang ảnh chụp riêng với con trai, giọng lạnh đến mức chính tôi cũng thấy xa lạ.

“Chức Giám đốc thị trường vốn định giao cho Cố Sùng, hủy đi. Và tìm cho con một luật sư ly hôn giỏi nhất. Con muốn ly hôn.”

“Đúng vậy, anh ta ngo/ại t/ình. Đối tượng là cô giáo Ngữ văn của con trai con.”

2

Bố tôi hành động rất nhanh.

Chưa đến nửa tiếng, luật sư đã kết bạn với tôi và gửi tới ba gigabyte bằng chứng cùng tài liệu.

Tôi mở ra xem. Ngoài những gì tôi từng thấy trên trang cá nhân của Thẩm Vũ Phi, còn có một tài khoản video mà trước đây tôi chưa hề biết.

Tám mươi ba video, video nào cũng có mặt Cố Sùng.

Tôi đã biết, Giáng Sinh năm ngoái, Cố Sùng nói tăng ca không về, thực ra là bay đến bên Thẩm Vũ Phi, cùng cô ta vẽ những ngôi sao nhỏ trên tuyết.

Tôi đã biết, sinh nhật bảy tuổi của con trai, món quà anh ta tặng, chính là do hai người cùng chọn.

Một con gấu bông.

Trong video, Thẩm Vũ Phi vừa nhét tấm ảnh thân mật của cô ta và Cố Sùng vào bụng gấu, vừa cười đắc ý:

“Quà bất ngờ tặng cho con trai bảo bối của anh Sùng.”

“Thật mong đến ngày nó phát hiện.”

Trong phần bình luận, có người không biết chuyện hỏi:

【Bạn trai cô đã ly hôn à?】

Thẩm Vũ Phi dùng tài khoản có ảnh con mèo đáp lại:

【Đúng vậy, nhưng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ thay thế vị trí của mẹ nó.】

Kèm theo hàng loạt icon ngượng ngùng.

Video mới nhất được đăng đúng ngày tôi đi công tác.

Khung cảnh là phòng chứa đồ trong nhà tôi, Thẩm Vũ Phi cầm gậy selfie, dựa vào cửa, cười tươi nhìn vào ống kính:

“Con trai của anh Sùng nghịch quá, tôi phải nhốt nó vào phòng tối cho biết sợ một chút.”

Tiếng nền là tiếng khóc van xin yếu ớt của con trai bảy tuổi — Cố Đồng Đồng.

Bàn tay cầm chuột của tôi bỗng siết chặt, tôi bật dậy, trong đầu thoáng hiện đêm mình hạ cánh ở tỉnh khác.

Tối đó tôi đã gọi về nhà hơn mười cuộc, đến lần thứ mười bảy mới có người nghe.

“Sao lâu vậy mới bắt máy? Đồng Đồng đâu?”

Tôi lo lắng, sợ trong nhà có chuyện.

Đầu dây bên kia, hơi thở của Cố Sùng nặng nề hơn, một lúc lâu mới ấp úng đáp:

“Đồng Đồng... nó gặp ác mộng, anh dỗ mãi mới ngủ, có gì mai nói sau.”

Khi ấy tôi không nghi ngờ gì, cứ thế để anh ta qua loa dỗ dành.

Giờ nghĩ lại, mới thấy mọi chuyện đều đã có dấu hiệu từ trước...

Tim tôi như bị bóp nghẹt, lạnh buốt len vào từng kẽ hở.

Không phải vì đau đớn chuyện ngo/ại t/ình, mà là vì tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta lại có thể để người khác làm tổn thương con trai mình.

Rõ ràng khi con mới sinh, chỉ vì vàng da hơi nặng cần chiếu đèn, Cố Sùng khi ấy đã căng thẳng đến mức bỏ hết công việc, ngày đêm túc trực bên cạnh.

Vậy mà bây giờ...

Cái lạnh trong lòng tôi càng lúc càng dày đặc.

Tôi ngồi xuống, tiếp tục xem những bằng chứng ấy.

Đột nhiên, tài khoản video của Thẩm Vũ Phi lại cập nhật.

Trong video, cô ta mặc đúng bộ đồ hôm gặp tôi, khóe mắt còn ướt, giọng nói đáng thương:

“Vợ cũ của anh Sùng lại đến gây chuyện, còn nói tôi không xứng làm mẹ con anh ấy, tôi sợ quá.”

Cô ta cố tình để lộ màn hình tin nhắn với Cố Sùng:

“Nhưng may là anh Sùng thương tôi, còn hứa mai sẽ đi họp phụ huynh cùng tôi. Cuối cùng cũng sắp được làm mẹ rồi, hồi hộp quá.”

Cô ta... thậm chí không nói với Cố Sùng rằng tôi đã về?

Nhìn cái avatar xanh dương mà Cố Sùng vẫn giữ từ ngày con trai chào đời, tôi khẽ cười.

Hay lắm.

Nếu là họp phụ huynh... thì người mẹ thật sự xuất hiện, chắc cũng không có gì kỳ lạ, đúng không?

3

Ngày hôm sau, trường tổ chức họp phụ huynh.

Tôi ăn mặc giản dị, lặng lẽ ngồi ở góc xa nhất trong lớp của con trai.

Vừa ngồi xuống, Cố Sùng nhắn tin tới.

【Hạ Hạ, công việc thuận lợi chứ? Bao giờ về nhà?】

Anh ta đang dò xét.

【Vừa đến nơi, không nói nữa, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.】

Tôi trả lời qua loa.

Khung chat hiện dòng chữ “đang nhập…”, rồi là một icon hình con mèo — hệt như avatar của Thẩm Vũ Phi.

Trong lòng tôi thoáng thấy ghê tởm, dứt khoát cất điện thoại đi.

Thẩm Vũ Phi với tư cách giáo viên chủ nhiệm mới của học kỳ này bước lên bục giảng.

Hôm nay cô ta ăn diện kỹ lưỡng, váy liền màu be đơn giản, tóc tết lệch sang một bên, khuôn mặt trang điểm tinh xảo.

Khác hẳn dáng vẻ nhút nhát ngày hôm qua, trên người lại thêm mấy phần cố tình làm ra vẻ hiền mẫu.

Càng nhìn càng thấy buồn nôn.

“Chào các vị phụ huynh, buổi họp hôm nay của chúng ta có chủ đề ‘Một gia đình hòa thuận’. Gia đình luôn là bến cảng quan trọng nhất của trẻ. Chúng ta là phụ huynh thì càng phải quan tâm đến sức khỏe tâm lý của con, tạo dựng một môi trường hạnh phúc, ấm áp…”

Cô ta nói chuyện thao thao bất tuyệt, còn kể thêm vài mẩu chuyện nhỏ để nhấn mạnh trách nhiệm gia đình.

Nhưng trớ trêu thay, người phá hoại gia đình của tôi, lại chính là cô ta.

Càng châm chọc hơn, sau khi nói xong, cô ta gõ nhẹ vào bảng, nhìn xuống các phụ huynh với vẻ e thẹn.

“Thực ra hôm nay tôi còn một việc muốn công bố. Con trai tôi, Cố Đồng Đồng, cũng đang học trong lớp này.”

Thẩm Vũ Phi quay người, vẫy tay ra cửa:

“A Sùng, Đồng Đồng, vào đi.”

Cả lớp học bỗng xôn xao.

Cố Sùng dắt tay con trai chậm rãi bước vào.

Anh ta ăn mặc chỉn chu, vest đen, tóc vuốt ngược gọn gàng, trên tay còn đeo chiếc đồng hồ đắt tiền tôi đã từng tặng.

Còn con trai tôi, áo quần nhăn nhúm, tóc ướt dính bết vào trán, trông như đang sốt.

Tim tôi thắt lại, suýt nữa không kiềm được muốn lao lên ôm con.

Nhưng lý trí nhắc nhở, chưa phải lúc.

Tôi phải để Thẩm Vũ Phi tự miệng thừa nhận quan hệ, khiến cô ta thân bại danh liệt.

“Chào mọi người, tôi là chồng của Phi Phi, Cố Sùng.”

Anh ta kéo nhẹ cậu con trai ngơ ngác, trên môi nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, nhưng câu nói lại khiến tôi lạnh toát toàn thân.

“Đồng Đồng, mau gọi mẹ đi.”

Con trai lắc đầu, nép sau lưng anh ta, lí nhí:

“Cô ấy không phải mẹ con.”

Dưới lớp đã có người nghi ngờ.

“Tôi nhớ mẹ của Đồng Đồng là Lâm Chi Hạ mà? Trước khai giảng còn gặp cơ mà, sao lại thành thế này?”

“Đúng vậy, tôi cũng nhớ rõ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Thẩm Vũ Phi chợt trắng bệch, vội vã cầu cứu nhìn về phía Cố Sùng.

Quả nhiên, chỉ do dự hai giây, anh ta đã chậm rãi bước lên bục, hắng giọng:

“Xin mọi người đừng hiểu lầm.”

“Lâm Chi Hạ không phải mẹ ruột của con trai tôi, cô ấy chỉ là…”

Anh ta dừng lại, ánh mắt dịu dàng rơi xuống người Thẩm Vũ Phi.

“Cô ấy chỉ là bảo mẫu tôi thuê chăm sóc con. Còn cô Thẩm Vũ Phi mới là mẹ thật sự của con tôi.”

Bảo mẫu?

Chương tiếp
Loading...