Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Anh Là Mùa Hè Sau Cơn Mưa
Chương 4
Ngày hôm sau, truyền thông nổ tung.
【Con dâu tương lai của tập đoàn Hạ thị khai man lý lịch, lễ đính hôn thế kỷ thành trò cười thiên hạ!】
【Bóc trần màn leo lên quyền lực của thiên kim nhà họ Tần: Ăn cắp chất xám bạn thân, lừa gạt thương nhân khét tiếng!】
Cổ phiếu hai nhà Hạ – Tần đồng loạt lao dốc.
Nghe nói ba của Hạ Viễn sốc đến mức phải nhập viện cấp cứu, liên hôn giữa hai nhà đứng trên bờ vực tan vỡ.
Còn Hạ Viễn?
Gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng tôi không bắt máy một lần nào.
Vài ngày sau, anh ta xuất hiện trước khu chung cư tôi ở.
Tóc tai rối bù, râu lún phún mọc dưới cằm, bộ vest hàng hiệu trên người nhăn nhúm như tấm vải lau cũ, ánh mắt anh ta — lạc lõng, chán chường, hoang mang.
“Hi Hi…”
Anh ta gọi tôi, giọng khàn đặc,
“Mình nói chuyện một lát được không?”
“Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói.”
Tôi lạnh nhạt quay mặt đi, nhưng anh ta lại buột miệng:
“Xin lỗi.”
“Chuyện năm xưa… là anh khốn nạn.
Anh không biết bản kế hoạch đó là của em… Anh cứ tưởng…”
“Tưởng gì?”
Tôi cắt ngang, ánh mắt như lưỡi dao xé toạc lớp mặt nạ cuối cùng:
“Tưởng tôi chỉ biết ăn bám tiền anh?
Tưởng ngoài cái mác bạn gái, tôi chẳng có chút giá trị nào khác?”
Tôi hít sâu, giọng nói càng lạnh, càng rõ từng chữ:
“Hạ Viễn, chúng ta ở bên nhau tám năm.
Anh chưa từng hiểu tôi, cũng chưa từng tin tôi.”
“Anh không hề yêu tôi.
Anh chỉ yêu cái cảm giác được tôi ngưỡng mộ — được tôi hi sinh vì anh — như thể tôi phải biết ơn vì được anh ban phát tình cảm.”
“Nhưng từ giờ trở đi —
Tôi không cần nữa.”
“Không phải vậy!”
Hạ Viễn hấp tấp giải thích, giọng gần như nghẹn lại trong cổ họng:
“Anh chỉ là… anh bị Tần Tuyết lừa!
Hi Hi, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?
Mình làm lại từ đầu, có được không?”
Tôi nhìn anh ta — như đang nhìn một trò hề, vô cùng nực cười và thảm hại.
“Hạ Viễn, anh quên rồi sao?”
“Khi ba tôi vừa nằm xuống, ai là người khoác vest chỉnh tề, cùng luật sư đến nhà tôi đòi hủy hôn?
Là ai từng nói, tôi và anh không cùng một thế giới?
Là ai không thèm nhìn tôi một cái, chỉ để chạy theo ánh sáng của mình?”
“Giờ thì sao?
Bị Tần Tuyết lừa, anh lại quay về tìm tôi — cái ‘bánh xe dự phòng’ mà anh từng vứt bỏ?
Anh nghĩ tôi sẽ đứng yên ở chỗ cũ, đợi anh quay lại ư?
Anh lấy gì ra mà tự tin như vậy?”
Sắc mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, đứng không vững, như bị gió lạnh giữa đêm đông thốc vào tận đáy tim.
Tôi khẽ lắc đầu, lấy điện thoại ra, giơ màn hình lên.
Là một tin nhắn vừa đến từ Chu Phóng:
【Chị đẹp, tối nay muốn ăn gì? Em nấu cho.】
Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào Hạ Viễn:
“Tôi đã có bạn trai rồi.
Anh ấy trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, và quan trọng nhất…
anh ấy hiểu tôi hơn anh gấp trăm lần.”
Nói rồi, tôi không quay đầu lại, bước thẳng vào tòa nhà chung cư, gót giày gõ trên nền đá như nhịp trống dứt khoát kết thúc một vở kịch.
Phía sau tôi, Hạ Viễn đứng đó thật lâu — như thể cả thế giới vừa bỏ anh ta lại một mình, không thương tiếc.
6.
Sau cơn bão scandal, tôi dùng bằng chứng trong tay để đàm phán với nhà họ Tần, đổi lấy một khoản phí bịt miệng hậu hĩnh.
Cộng với số tiền bán tài sản trước đó và cả khoản “đền bù” mà Hạ Viễn từng đưa, tôi cuối cùng cũng trả sạch mọi khoản nợ.
Cảm giác được sống mà không còn gánh nặng nào trên vai thật sự nhẹ nhõm — như thể lần đầu trong đời hít thở được một bầu không khí trong lành không tạp chất.
Tôi quyết định rời khỏi thành phố này — nơi từng chất chứa quá nhiều đau thương, tổn thất và những hồi ức khiến người ta nghẹt thở.
Trước khi đi, tôi mời Chu Phóng một bữa cơm tạm biệt.
“Tôi sẽ đến một thị trấn ven biển nhỏ ở miền Nam sống một thời gian.”
Tôi nói, khi cả hai đang ngồi trong một nhà hàng hải sản gần bến tàu.
Hắn đang cắm đầu xử lý một con tôm hùm siêu to, nghe tôi nói thì tay khựng lại giữa không trung, ngước lên, mép còn dính nước sốt:
“Thế còn tôi thì sao?
Chị không cần tôi nữa à?”
Ánh mắt u uất tội nghiệp kia… giống hệt một chú chó nhỏ sắp bị chủ bỏ rơi.
Tôi bật cười:
“Cậu còn phải thi đấu mà.
Với lại, cậu chỉ là 'đồng minh' của tôi thôi, đâu phải… gì gì đó của tôi đâu.”
Chu Phóng lập tức buông đũa, nghiêm túc nhìn tôi:
“Tôi muốn làm cái 'gì gì đó' của chị.”
“Diệp Hi, tôi thích chị.”
“Không phải kiểu bạn bè, hay kiểu anh em nghĩa khí gì hết.
Mà là một người đàn ông — thích một người phụ nữ.
Chị ở bên tôi đi.”
Tôi sững người.
Thành thật mà nói, trong thời gian qua, tôi không phải không có cảm xúc với hắn.
Cậu trai nhìn ngoài thì bất cần, ồn ào, nhưng bên trong lại cực kỳ tinh tế, dịu dàng.
Hắn giống như một tia nắng giữa những ngày u tối nhất đời tôi, lặng lẽ chiếu rọi, không đòi hỏi hồi đáp.
Nhưng…
Tôi thở dài:
“Chu Phóng, cậu mới hai mươi tuổi.
Cả đời còn dài lắm, mọi thứ mới chỉ bắt đầu.”
“Còn tôi…”
“Tôi vừa đi qua một trận cuồng phong.
Tôi đổ vỡ, mệt mỏi, và đầy vết xước.
Chúng ta… không hợp nhau đâu.”
“Thế thì sao gọi là không hợp chứ?!”
Chu Phóng lập tức kích động, mắt đỏ hoe:
“Chị lớn tuổi hơn tôi vài tuổi thì sao?
Nhà chị từng phá sản thì sao?
Tôi không quan tâm — sao chị lại quan tâm?”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đó, giọng nghiêm túc:
“Tôi quan tâm.”
“Tôi không muốn làm trễ nải tương lai của cậu.
Cậu xứng đáng có một cuộc đời tốt hơn.”
“Chị chính là điều tốt đẹp nhất trong đời tôi!”
Hắn ương bướng nói, giọng như thể đang tuyên bố chủ quyền với thế giới.
“Tôi không quan tâm, chị đi đâu tôi theo đó.
Thi đấu không thi cũng được, học cũng có thể không học —
Dù sao anh tôi cũng có thể nuôi tôi cả đời.”
Tôi bật cười, bất lực lắc đầu nhìn hắn — cái vẻ trẻ con ấy vừa đáng yêu, vừa khiến người ta nhói lòng.
Cuối cùng, chúng tôi thỏa thuận một điều kiện:
Cho tôi nửa năm.
Nếu sau nửa năm, tôi vẫn còn cảm giác với hắn — mà hắn cũng vẫn kiên định với lựa chọn đó, chúng tôi sẽ thử một lần.
Tôi rời thành phố, đến một thị trấn ven biển nhỏ mang tên An Dữu.
Tôi thuê một căn nhà nhỏ nhìn ra biển.
Ngày ngày trồng hoa, đi dạo, đọc sách. Cuộc sống bình lặng, mềm như sóng vỗ, như thể tất cả những giông bão từng có… chưa từng tồn tại.
Ở đây, tôi gặp chủ nhà — một người đàn ông tên Hứa Triết.
Anh là chủ một tiệm sách nhỏ, hiền lành, điềm đạm, luôn mang theo hương gỗ và sách vở trong từng bước chân.
Anh đối xử với tôi rất tốt.
Lâu lâu lại mang mớ rau tự trồng sang tặng.
Khi tôi ốm, chẳng nói chẳng rằng mà lặng lẽ mua thuốc đem đến, để lại ở cửa.
Chúng tôi rất hợp nhau.
Từ văn học đến triết học, từ chuyện vặt đời thường đến những nỗi niềm chẳng ai nói ra — luôn có chuyện để nói.
Người trong thị trấn còn trêu đùa:
“Hai người mà không thành đôi thì hơi phí.”
Tôi thừa nhận… Hứa Triết là mẫu người rất thích hợp để kết hôn.
Ổn định, ấm áp, có thể mang lại cảm giác an toàn và một cuộc đời yên tĩnh.
Nếu ở bên anh, có lẽ tôi sẽ hoàn toàn buông bỏ được quá khứ.
Ngay khi tôi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc việc chấp nhận tình cảm của Hứa Triết — thì Chu Phóng xuất hiện.
Hắn kéo theo một chiếc vali to đùng, mồ hôi nhễ nhại, mắt thâm như gấu trúc, nhưng nụ cười vẫn như cũ — ngổ ngáo và chân thành.
“Diệp Hi, tôi đến tìm chị rồi.”
“Nửa năm chưa tới, nhưng tôi không thể đợi thêm được nữa.”
Ánh mắt hắn quét qua người bên cạnh tôi — Hứa Triết.
Trong khoảnh khắc ấy, cả người hắn lập tức căng lên như dây cung, ánh nhìn cảnh giác như thể phát hiện ra đối thủ cạnh tranh.
“Anh ta là ai?”
Ngay khoảnh khắc đó, một màn "tam giác định mệnh" — chẳng ai kịp chuẩn bị — lặng lẽ mở màn.
Chu Phóng thuê một căn nhà ngay sát vách tôi, và từ đó chính thức bắt đầu chế độ “đối đầu cạnh tranh công khai” với Hứa Triết.
Hứa Triết tặng tôi một giỏ rau sạch do anh tự trồng, hôm sau Chu Phóng gửi hẳn một thùng hoa quả nhập khẩu siêu tươi, siêu hiếm, vận chuyển bằng đường hàng không, đến tận cửa nhà.
Hứa Triết mời tôi uống trà, cùng đọc sách, nói chuyện văn chương;
Chu Phóng kéo tôi ra biển lướt sóng, chơi trò cảm giác mạnh đến tận hoàng hôn.
Một người điềm đạm, trầm lắng.
Một người nhiệt tình, sôi nổi.
Họ là hai cực hoàn toàn trái ngược, nhưng đều đối xử với tôi tốt đến mức khiến người ta nghẹn lòng.
Tôi bị kẹp giữa hai người — đầu óc rối như tơ vò.
Mà rắc rối chưa dừng lại ở đó —
Chu Phóng còn gọi bố mẹ đến.
Lý do thì nghe rất ngọt ngào:
“Cả nhà đi biển nghỉ dưỡng.”